Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 601: Mau đi cầu xin tên điên nhà ngươi (2)




Thanh âm truyền tới từ nơi sâu thẳm trong vũ trụ.

“Không có ký ức, sưu hồn thất bại.”

Vô Cực Nhất nhẹ giọng đáp.

Đây chính là ưu thế của hoá thân, chủ nhân ở một nơi khác có thể tùy ý xóa bỏ ký ức.

“Hắn chỉ là đám tân tú dưới mức trung bình mà thôi, kẻ nào muốn đánh cùng ta một trận?”

Sinh tinh của tộc Hấp Huyết đột nhiên gào thét, cảnh tượng toàn bộ vũ trụ reo hò hưng phấn khiến hắn nảy sinh cảm giác cực đoan khuất phục. Vào giờ khắc này, hắn chính là đại diện của toàn bộ sinh linh trong vũ trụ của mình.

Một gốc liễu thương thiên (chọc trời) phiêu đãng đến đây, vô số nhánh cây mang theo Sinh Mệnh Nghênh Tuyền lan tràn khắp bầu trời đầy sao, Vô Cực Nhị dựa lưng vào thân cây, con ngươi vẫn luôn bình tĩnh bắt đầu trở nên cường thế.

Ngoại trừ đất nước trường sinh bất hủ, các Thần tộc Hoàng Kim còn lại chỉ biết âm thầm thở dài, nhưng không có cách nào, thời đại kỷ nguyên này chỉ có thể dựa vào hai người Vô Cực thị.

Bầu trời đầy sao trở nên yên tĩnh, ngọn lửa chiến tranh lại được bùng cháy một lần nữa, toàn bộ biên giới vũ trụ đắm chìm trong dòng máu màu tím, khiến cho càn khôn lập tức đảo lộn!

Oanh!

Huyết khí va chạm cùng cây liễu, tạo thành luồng khí cơ mênh mông cuồn cuộn, quét sạch từ vạn cổ đến đương thời.

Vô số sao trời lay động như muốn rơi rụng, cây liễu vững chắc chợt xuất hiệt vô số khe nữ, thân thể Vô Cực Nhị ướt đẫm máu tươi, hắn có vẻ sắp không chống đỡ nổi.

Sau khi chứng kiến cảnh tượng này, hàng vạn sinh tinh đều không nhịn được mà rùng mình, nội tâm nảy sinh dự cảm bất thường.

“Không gì hơn cái này.”

Sinh linh tộc Hấp Huyết vừa làm càn vừa cười lớn, máu tím bao trùm cả bầu trời, từng khối đầu lâu hư ảo rơi xuống.

Vô số hóa thạch sống ở sâu trong vũ trụ đều kinh ngạc, trái tim như rơi xuống đáy vực.

Bọn họ có thể đoán được kết cục này.

Vô Cực Nhị dứt khoát bị đánh tan!

“Thái Sơ thị, mau đi cầu xin kẻ điên nhà các ngươi … ”

Một người đứng đầu vũ trụ vội vàng phát ra thanh âm tế tự.

Ban đầu tưởng rằng thắng lợi nắm chắc trong tay, nhưng bây giờ, ngay cả Vô Cực Nhị cũng bị thất bại hoàn toàn, lấy ai ứng phó ba sinh linh còn lại kia?

“Mau gọi Bắc Vọng!”

Một đám lão quái vật tóc vàng tiến vào không gian hư vô, chiếu rọi thân ảnh trên vầng Đại Nhậ huy hoàngt, nghiêm khắc chỉ huy đám tiểu bối.

Chuyện này không chỉ liên quan đến mỗi Nhật Bất Lạc, quan trọng là mặt mũi của toàn thể vũ trụ chư thiên vạn vực, bọn họ căn bản không gánh nổi.

….



“Thế mà lại thất bại?’’

Bên ao Cửu Châu, khi trông thấy trận chiến đang nghiêng về một phía, đáy mắt Từ Bắc Vọng hiện lên một tia kinh ngạc.

Rất hiển nhiên, sinh linh được ngưng tụ từ máu huyết này yếu hơn không chỉ một nửa so với lão già đầu tiên.

Nhưng dù vậy, Vô Cực Nhị, người được hàng vạn vạn sinh linh trong vũ trụ chư thiên vô cùng kính ngưỡng, cũng phải cảm nhận lấy mùi vị chua xót khi bại trận.

Đúng là không thể khinh thường vũ trụ bên kia mà.

“Ngươi sơn lem rồi!’’

Đệ Ngũ Cẩm Sương dời tầm mắt, liếc chó săn một cái.

Từ Bắc Vọng đang ôm mắt cá chân mềm mại, thoa sơn nước màu tím nhạt lên những móng chân trong suốt tinh xảo.

Lọ sơn móng này được tinh luyện từ tiên dược bảy trăm vạn năm, tạo nên màu sắc cực kỳ quyến rũ, mang theo hương thơm mật đường tinh khiết.

Trong nhẫn trữ vật, hàng trăm viên ngọc giản ầm ầm nổ tung, có thể nói là cuộc gọi liên hoàn đòi mạng.

Từ Bắc Vọng cũng không thèm để ý, hết sức chăm chú sơn móng chân cho người thương.

Thật đáng tiếc, đám người này tiến vào Tinh Không Bỉ Ngạn rồi đi lạc đến nơi này, bọn hắn chắc chắn không biết thông đạo cụ thể ở nơi nào.

Hắn đương nhiên muốn đến một vũ trụ khác, thứ nhất là để giải quyết vấn đề thân thế, thứ hai là cũng muốn quay về địa cầu một lần xem sao.

Cái gọi là phú quý không về quê, cũng tựa như mặc áo gấm đi đêm vậy, hắn đã tạo ra được thành tựu đến nhường này, cho nên nhất định phải trở về khoe mẽ. Đến lúc đó, mấy thứ vũ khí hạt nhân gì đó đều sẽ bị tiêu diệt chỉ bằng một cái búng ngón tay.

Quan trọng hơn hết, hắn còn có thể để lão đại mang giày cao gót, váy ren tình thú, trang phục tiếp viên hàng không, rồi lại chơi cosplay nữ tổng tài lạnh lùng này nọ…

….

….

Bầu trời đầy sao mênh mông chìm trong tĩnh mịch kéo dài.

Giống như đại đạo sụp đổ, toàn bộ vũ trụ biến thành mộ hầm, bầu không khí im lặng u ám đến đáng sợ!

Dị tượng che lấp tinh vực trong khu vực hàng vạn dặm trở nên ảm đạm mờ mịt, các đại Thần tộc Hoàng Kim đều hoảng hốt, gốc liễu bị ma huyết nhuộm đỏ trông cực kỳ chói mắt!

“Bại rồi…’’

Hàng vạn tinh cầu trong chư thiên vạn vực triệt để rơi vào tuyệt vọng

Vô Cực Nhị, nam nhân luôn bày ra phong thái lóa mắt, uy danh truyền khắp chư thiên vạn vực, giờ phút này lại chật vật đến mức không chịu nổi.

Tất cả đều quá hoang đầu, khó có thể tin được.

Ngọn núi lớn vốn không thể vượt qua, cứ thế mà đã sụp đổ.

Vào khoảnh khắc hắn ta bại trận, niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng của hàng tỉ vạn sinh linh cũng hoàn toàn tan vỡ!

Vô số sinh linh cúi đầu, không còn khí thế kiêu ngạo như trước nữa.

“May mắn mà thôi.’’

Giọng điệu giễu cợt khàn khàn vang vọng khắp bầu trời đầy sao, thân thể của sinh linh Hấp Huyết tộc bị xé nát thành bốn năm đoạn, chỉ còn lại cái đầu lâu màu đỏ tươi kiêu ngạo bất tuân đứng sừng sững giữa không trung!

Nếu chuyện này được truyền về Khởi Nguyên giới thông qua chân thân, hắn sẽ có được danh vọng không thể địch nổi, cả Hấp Huyết tộc đều sẽ ưỡn ngực, rêu rao thành tích huy hoàng này.

“Nhân loại, đều là phế vật cả!’’

Hắn tùy tiện cười to, huyết khí tràn ra biên giới vũ trụ, đầu lâu ầm ầm hóa thành năng lượng hoang phế, dùng phương pháp tự bạo để nhục nhã vũ trụ này.

Vô Cực Nhị ngây ngốc tựa vào dưới táng cây liễu, chỉ biết cúi đầu chứ không dám nghênh đón lấy ánh mắt của chư thiên vạn vực, hắn dường như đang phơi bày cơ thể trần truồng của mình tước vũ trụ, ti tiện khuất nhục sống cho qua ngày.

Nam tử trẻ tuổi mù loà đang đứng sừng sững trong màn sương mù hỗn độn, lạnh lùng liếc nhìn hắn: “Sau này, ngươi hãy tự tay cướp lại tôn nghiêm đã mất đi.’’