Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 598: Năm nhân vật bí ẩn giáng lâm (1)




Mèo béo cắn một ngụm thanh mai, chua đến độ lộ cả răng nanh.

“Chua đến mức mềm răng của nàng…’’

Từ Bắc Vọng thầm bổ sung một câu trong lòng, cảm xúc lúc bị gặm cắn phải làm hắn vẫn còn canh cánh trong lòng tới giờ.

Đột nhiên, bầu trời xanh ngát nổi lên gợn sóng, một quan tài trong suốt rơi xuống từ tinh không, Hoàng Như Thị một thân y phục hoa lẳng lặng nhìn nam tử mặc nam tử áo trắng.

“Meo meo nói ngươi đã khỏi hẳn, thật tốt quá.’’

Thần sắc ngập tràn vui vẻ, bà cười nói từ tận đáy lòng.

Khoảng thời gian đó, Hoàng Như Thị không chỉ rơi vào trong trạng thái mặc cảm áy náy, mỗi khi nhìn bộ dáng mất trí điên cuồng của nữ nhi, bà lại cảm thấy đau khổ không chịu nổi.

Bây giờ cuối cùng cũng đã kết thúc, cũng coi như khổ tận cam lai.

Mèo béo nhảy vào trong quan tài, bắt đầu mách lẻo đâm thọc, lại còn cố ý để Từ Bắc Vọng nghe thấy:“A di, hắn uống nước tiểu của đại phôi đản đó!’’

“...’’

Hoàng Như Thị có chút sững sờ, cho đến khi lấy lại phản ứng, bà lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.

Tình thú của người khác, con mèo ngốc như ngươi nói với ta làm gì?

Nếu ta là người từng trải, còn có thể bình tĩnh nói lại một câu là tuổi trẻ thật tốt, nhưng mấu chốt chính là ta cũng chưa từng làm chuyện đó nha.

“Còn chưa hết đâu.’’

Mèo béo bĩu môi, tiếp tục kể lại các hành vi biến thái của tiểu phôi đản.

Từ Bắc Vọng chính là loại người lên phòng khách xuống phòng bếp, cho nên hắn vẫn bình tĩnh không sợ hãi, cười nói sang chuyện khác: “Đừng nghe lời nói vô căn cứ của con mèo ngốc này, nương nương vẫn còn tu luyện trong không gian hư vô.’’

Ngoan Nhân Chí Cao phong hoa tuyệt đại có chút thất thần.

Đều đã đến bước uống nước tiểu rồi, Cẩm Sương còn có thể kiềm chế được sao?

Chắc là có thể.

Nếu nữ nhi đánh mất nguyên âm, chỉ sợ là sẽ không theo kịp tên chó săn yêu nghiệt của mình, nàng khó có thể tha thứ chính mình.

Thấy mẹ vợ trầm mặc, Từ Bắc Vọng lại càng ngượng ngùng.

Cũng may Hoàng Như Thị phục hồi tinh thần rất nhanh, ngón tay óng ánh vung ra hơn mười món vật được bao phủ trong sương mù màu xám, tất cả đều ẩn chứa Minh khí cuồn cuộn.

“Cho ngươi hết, tất cả hàng tích trữ của Thất Quan Vương.’’

Bà nhẹ giọng nói.

Từ Bắc Vọng giật mình trong thoáng chốc, cảm thán trong lòng ---

Vẫn là lão đại đối xử tốt với ta.

Nếu nương nương không yêu cầu, Thất Quan Vương tuyệt đối sẽ không hào phóng giúp đỡ như thế.

Nếu Thất Quan Vương sở hữu Minh vật, vậy thì các Thần tộc hoàng kim đứng trên đỉnh cao chót vót của chư thiên vạn vực trong mấy triệu năm qua sao lại không có được?

Xem ra, Nhật Bất Lạc vẫn còn giấu diếm hắn.

“Con rể trung thành với nương nương, vĩnh viễn không thay đổi.’’

Từ Bắc Vọng nhận lấy Minh vật, trả lời bằng âm thanh rào rào.

Hắn cũng không nói gì quá vẹn toàn, dù sao thì mình chỉ đi theo nương nương chứ không lệ thuộc vào Thất Quan Vương, tất cả đều lấy ý chí của nương nương làm đầu.

Hoàng Như Thị hài lòng gật đầu, rồi chợt lấy một khối băng trong suốt dài năm trượng ra.

Hào quang bảy màu sặc sỡ hiện lên, khí tức dồn dập nghiền nát sương mù hỗn độn ở hư không, một năng lượng vật chất thần bí cuồn cuộn bành trướng bên trong khối băng.

“Thần vật của vũ trụ không xác định?’’

Từ Bắc Vọng hơi kinh ngạc.

Vẻ mặt Hoàng Như Thị trở nên nghiêm túc hiếm thấy, trầm giọng nói: “Tổ mẫu của nàng đã phải đánh chết hai Đạo Quân, bởi vì món vật này có tác dụng rất lớn đối với Cẩm Sương.’’

Vốn dĩ đây là một chuyện rất vui vẻ, nhưng bà lại vô cùng nghiêm túc.

Có gì đó không ổn… Từ Bắc Vọng suy đi nghĩ lại, ngay lập tức tìm ra điểm mấu chốt.

Trong mấy kỷ nguyên vừa qua, chư thiên vạn vực chưa từng nhìn thấy thần vật ở một phương khác, nhưng khoảng thời gian này lại xuất hiện hai món liên tục?

Đây có phải là một dấu hiệu không? Nó chỉ ra rằng, một số lối đi xác định đã bị nới lỏng, hoặc mối liên hệ giữa hai vũ trụ đã bắt đầu gắn bó chặt chẽ với nhau?

Những thứ không biết luôn khiến người ta sợ hãi, bởi vì không ai biết được mình sẽ phải đối mặt với thứ gì.

“Ta đi trước đây.’’ Hoàng Như Thị nhíu mày, quan tài trong suốt như pha lê hóa thành một đốm, nhanh chóng bay về phía biên giới của vũ trụ.

Bà cần gấp rút quay trở lại Thất Quan Vương, phải nhanh chóng thảo luận về cách đối phó với vũ trụ không xác định như thế nào, bởi vì kiếp nạn này rất có thể là cơ hội để Thất Quan Vương vùng dậy một lần nữa.

“Tiểu phôi đản, meo meo mệt rồi, muốn ngủ một giấc.’’

Mèo béo thấy tình hình không ổn lắm, bèn cẩn thận chuẩn bị rời đi.

Từ Bắc Vọng dùng một tay trấn áp nó nắm lấy cái cổ lông xù, tùy tiện vứt về một nơi nào đó cách xa hàng vạn dặm.

“Meo meo sẽ báo thù đó!’’

Mèo béo không thể chống cự, chỉ biết thét chói tai trên hư không.