Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn chằm chằm.
Từ Bắc Vọng lập tức lắc đầu.
“Sau khi đi đến Tinh Không Bỉ Ngạn, ngươi nhất định sẽ mạnh lên.”
Mèo béo nói xen vào, miệng mồm dính đầy dầu mỡ.
Đệ Ngũ Cẩm Sương chống tay, khẽ nâng chiếc cằm tinh xảo.
Chấp niệm của ngươi quá sâu, luôn muốn bảo hộ ta, nhưng ta không cần nàng bảo hộ …
Từ Bắc Vọng thở dài trong lòng, nhưng hắn lại thích loại cảm giác này, gật đầu: “Ti chức đi theo nương nương đến Tinh Không Bỉ Ngạn, một tấc không rời.”
Thất Quán Vương ắt hẳn sẽ có con át chủ bài, huống hồ ngoại tổ mẫu của nàng và Ngoan Nhân Chí Cao cũng từng tới Tinh Không Bỉ Ngạn, hai người nhất định đã trải đường cho nàng thật tốt rồi.
“Rất tốt, biết đi theo bản cung.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương ung dung, gắp cho chó săn một miếng thịt kho.
Một chi tiết nhỏ này đã để lộ một chút thay đổi của lão đại, Từ Bắc Vọng không hề biến, sắc liếc nhìn mèo ngu ngốc: “Ăn no chưa?”
“Chưa đâu.”
Thanh âm mèo béo mềm mại, ăn bao nhiêu vẫn không đủ.
Từ Bắc Vọng nhìn sắc trời, nói: “Trời sắp tối rồi.”
“Biến sáng trở lại là được rồi.”
Mèo béo nhét thức ăn đầy mồm, sau đó giơ móng vuốt lên rồi đánh ra Meo Meo Quyền vào chín tầng trời. Càn khôn lập tức thay đổi, bầu trời trở nên trong xanh như mới vừa gội rửa.
Đệ Ngũ Cẩm Sương cắn ống hút, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười như không cười.
“Nương nương, ti chức đi trước một bước.”
Từ Bắc Vọng trừng mắt với mèo béo, thân ảnh đi đến phòng ngủ trong nháy mắt.
Cho dù mèo béo vô cùng ngu xuẩn, đến lúc này cũng hiểu ra một vài chuyện, nó ra nguyền rủahai kẻ vô liêm sỉ ở trong lòng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn tỏ ra thờ ơ, cho đến khi hình ảnh tại Vô Tẫn Táng Thổ xuất hiện một lần nữa trên bầu trời, con ngươi của nàng để lộ mộ tia thâm độc lạnh lẽo: “Lần cuối cùng, ngươi đừng dùng thứ này để áp chế bản cung!”
...
...
Đàn hương vạn năm lượn lờ, bầu không khí yên tĩnh bao quanh tẩm điện.
Tóc xanh rơi tán loạn trên vai Từ Bắc Vọng, hương thơm quanh quẩn tại chóp mũi khiến hắn mê loạn không lối thoát.
Mà nữ nhân cao quý nằm ở bên cạnh, da thịt của nàng chợt hiện lên sắc hồng dụ hoặc.
Đối với lão đại ngạo kiều mà nói, cho dù thẹn thùng đến mức nào, nàng tuyệt nhiên không thể hiện ra ngoài. Nhưng nhìn vào da thịt trắng nõn, chứng tỏ trong lòng nàng đang có con hươu con đang chạy loạn.
“Chút!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương bất ngờ hôn vào má chó săn, khuôn mặt lập tức khôi phục thần sắc lạnh lùng, sau đó đưa lưng về phía hắn: “Đủ rồi.”
Từ Bắc Vọng nở nụ cười, dang hai tay rồi ôm nàng vào lồng ngực.
“Ngươi đừng đâm bản cung!”
“Không có.”
Từ Bắc Vọng hoang mang, rút hai tay ra.
“Vậy thì chặt đi?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương quay lại, nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc.
Đôi con ngươi đen sâu thẳm này luôn khiến nàng cảm thấy khó chịu, âm thanh lạnh lùng nói: “Đợi tí nữa, ngươi nhớ uống một giọt máu của bản cung.”
“Vâng.”
Chó săn cẩn thận từng li từng tí đáp lại.
Đệ Ngũ Cẩm Sương bất chợt trầm mặc, lẳng lặng nhìn hắn: “Không chỉ một mình bản cung vẫn tuân thủ lời thề ban đầu, ngươi rốt cuộc cũng đã khỏi bệnh, thật tốt.”
“Nương nương, thực hiện lời hứa thôi?”
Từ Bắc Vọng vội nhắc nhở.
Da thịt Đệ Ngũ Cẩm Sương ửng hồng tinh tế, ánh mắt không hề trốn tránh, thanh âm lạnh như băng:
“Nhớ kĩ, không được nói chuyện.”
Nàng cởi vớ đen ra rồi nhét vào trong miệng chó săn.
...
...
Vào sáng sớm, nam tử áo trắng mang theo ý cười lười biếng tràn đầy thỏa mãn, bận bịu làm bữa sáng trong phòng bếp.
“Hừ, không biết xấu hổ.’’
Mèo béo mặt ủ mày chau, giọng điệu chua lè.
Nó phun một ngọn lửa về phía bếp, một mình hờn dỗi rồi lẩm bẩm: “Đại phôi đản có đái dầm không?’’
Từ Bắc Vọng như đang lơ lửng trên mây, không hề biết nhân gian như thế nào, thản nhiên nói: “Ta nuốt hết vào bụng rồi.’’
Mèo béo trợn mắt, khó tin nói: “Ngươi uống nước tiểu?’’
“Đó không nước tiểu…’’ Từ Bắc Vọng cũng không biết nên giải thích như thế nào, đành tùy tiện tìm một từ khác: “Là nước hoa…’’
“Chính là nước tiểu!’’
Khuôn mặt nhỏ nhắn của mèo béo trở nên hoảng sợ, tựa vào kệ bếp tự hỏi nhân sinh.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây, tiểu phôi đản chạy càng xa trên con đường biến thái rồi.
Hu hu hu hu hu, ai đến cứu tiểu phôi đản đi….
Từ Bắc Vọng không thèm để ý đến nó, bưng cháo và bánh sủi cảo đi về phía ao Cửu Châu.
Nhìn thấy chó săn bận bịu vì nàng, hàng lông mi phong tình vạn chủng của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ rung động.
Nàng rụt rè nâng cằm lên, lành lạnh nói: “Cháo ngọt mấy phần?’’
“Bảy phần.’’
Từ Bắc Vọng trả lời, rồi nhịn không được bổ sung thêm một câu: “Nếu một chút ngọt ngào này có thể khiến răng của nương nương mềm ra thì tốt quá.’’
“Tại sao?’’
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc hắn.
“Đụng vào không thoải mái…’’
Chó săn cẩn thận nói.
Nữ vương đại nhân lập tức biến sắc, lạnh giọng nói: “Chỉ một lần này thôi, ngươi đừng nhục nhã bản cung như thế này nữa!’’
“Dạ… Dạ…’’
Từ Bắc Vọng khẽ trả lời.
Động tác của lão đại rất mới lạ, cũng không mang lại khoái cảm gì cho hắn, chỉ có khát vọng chinh phục tràn trề mà thôi.
Quen tay hay việc nha, nhưng hắn không biết mình còn phải đợi đến ngày tháng năm nào mới có được lần sau, hoặc có thể chân chính hòa hợp thành một thể với nàng.
Có điều, hắn sẽ tiếp tục giải khóa thêm nhiều tư thế thân mật nữa…
Chỉ cần dùng ký ức ở táng trì để bắt chẹt nàng…