Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 593: Bản cung muốn ăn lẩu, đồ nướng, còn có trà sữa (2)




Chó săn giả vờ buồn bã, tỏ vẻ chán nản.

“Vậy thì sao?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nằm lười biếng trên ghế treo, nhìn chằm chằm chó săn.

“Thần giao thì thần giao…”

Từ Bắc Vọng bất đắc dĩ thỏa hiệp, dương nguyên bàng bạc trào ra bên ngoài cơ thể.

Thần sắc của Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút mơ hồ, nàng ngoắc ngón tay, sau đó xuất ra âm nguyên của mình

Sinh mệnh luân chuyển, âm dương nhị khí hội tụ cùng một chỗ, song phương khơi dậy hi vọng sâu kín nhất trong nội tâm.

Từ Bắc Vọng tựa như thiên thần hạ phàm, mái tóc vàng kim bay múa, cơ thể phát ra hàng vạn ánh sao, một vật nào đó trực tiếp vắt ngang trên đỉnh núi, lực lượng nặng tới hàng tỉ tấn.

“Ngươi có bệnh à? Rất muốn khoe khoang với bổn cung?”

Con ngươi của Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút co rúm, đôi môi đỏ mọng phun ra lời nói lạnh như băng.

Từ Bắc Vọng chỉ cười mà không nói gì, chiều dài đến nhường này khiến nương nương có chút sợ hãi chính mình bị xuyên xỏ không thương tích.

Hắn trở lại kích thước bình thường, sau đó tiếp tục dùng ánh mắt để khiêu khích nàng.

Đệ Ngũ Cẩm Sương không chút biểu cảm, chiếc váy màu tím nhã nhặn trút xuống, chỉ còn hai chân vẫn đang được bọc trong vỡ đen, cơ thể trắng nõn trong suốt bao phủ trong một mảnh phấn quang.

Những vòng cung nhấp nhô tuyệt vời như những trái đào chín mọng đang, hết thảy đều đang chờ đợi chó săn hái lượm.

….

….

Chỉ trong chốc lát, nguyên khí âm dương tán loạn, đáy mắt từ Bắc Vọng hiện lên vẻ vui đùa

Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn nằm trên ghế treo, nhưng nàng quay mặt đi, không cho chó săn nhìn thấy gò má ngọc đỏ ửng.

“Nương nương yếu thế…”

Chó săn nói như không có chuyện gì xảy ra.

Thần giao kỳ thật rất sảng khoái, hắn không chỉ có thể vuốt ve thân thể cao quý của lão đại, mà còn có được những cảm thụ chân thật, không khác gì so với tự mình trải qua.

Đáng tiếc, lão đại quá mẫn cảm, làm lâu một chút lại không chịu nổi.

“Ngươi dám khinh miệt bổn cung?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lấy lại bình tĩnh, mặt mày lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Bổn cung muốn ăn lẩu, thịt nướng, còn có trà sữa.”

“Meo meo cũng muốn…”

Thiếu nữ xinh đẹp váy đỏ ăn mặc xinh đẹp đi ra từ cung điện, bộ dáng cự tuyệt nửa muốn nửa không.

“Cút!”

Con ngươi Đệ Ngũ Cẩm Sương lộ ra cái nhìn lạnh sâu thẳm, tay áo vung ra ngoài, còn mèo béo trực tiếp văng ra trăm triệu dặm.

Cả tinh cầu này chỉ có ba người bọn họ, mỹ thiếu nữ không biết đã rơi xuống khe núi nào.

“Nương nương…”

Từ Bắc Vọng chỉ chỉ đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó lại nhìn phần thân dưới của mình.

Con ngươi Đệ Ngũ Cẩm Sương tản ra những tia sáng sắc bén, nàng quát lớn: “Tiện nhân, ngươi đang vũ nhục bổn cung?”

Từ Bắc Vọng lập tức đưa ra Vô Tự Thiên Thư, những hình ảnh về táng trì trong quá khứ hiện lên từng chút từng chút một.

Hắn phải dựa vào cái này để nắm bắt lão đại ngạo kiều, tình thú như thế sao có thể tính thành vũ nhục đây?

Đôi mắt xanh lam của Đệ Ngũ Cẩm Sương lóe lên vài lần, ngón tay vuốt ve đùi như đang do dự, sau đó hờ hững nói: “Dùng tay.”

….

….

Nghe thấy hai từ lãnh đạm này, Từ Bắc Vọng không nhịn được mà giật giật khóe môi, nghiêm nghị kháng cự: “Không được!”

So với đôi chân dài tuyệt phẩm, hai tay còn yếu hơn một bậc …

“Vậy thì cút.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

Chó săn nhẹ nhàng tựa vào bàn đá, không hề sợ hãi mà đối mặt với nàng.

Hắn biết quá rõ rằng, bề ngoài lão đại băng lãnh vô tình, nhưng thực chất chỉ là một cô bé đang chờ được thưởng cây kẹo mút.

A, cây kẹo mút?

Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng mềm mại kia, sau đó bắt đầu tưởng tượng lão đại cao quý đang quỳ rạp trên mặt đất, hình ảnh tương phản đặc biệt này khiến hắn phát sinh hứng thú muốn chinh phục.

Khi nhìn thấy chó săn đang ngơ ngác, Đệ Ngũ Cẩm Sương lập tức dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Đừng tưởng ngươi hết bệnh mà bản cung sẽ có thể dung túng hết thảy, không được phép nhắc lại yêu cầu này!”

Yêu cầu biến thái này đã vượt qua giới hạn của nàng,, khó mà tha thứ dễ dàng, khó mà nuốt trôi…

“Ồ.”

Từ Bắc Vọng nghiêng đầu, quan sát vệt nắng chiều vương lại cuối chân trời, cử chỉ tự nhiên đi kèm với ánh mắt vô tội, bắt chước thanh âm trà xanh của con mèo ngu xuẩn kia một cách hoàn hảo.

“Được rồi, ti chức còn tưởng nương nương sẽ bù đắp những cực khổ trước đó.”

Dường như đang hoài niệm về những chuyện cũ, hắn lật xem Vô Tự Thiên Thư, sau đó dừng lại trang giấy về táng trì ở Lê thôn.

Nỗi đau không thể giải thích được tràn ngập trong lòng Đệ Ngũ Cẩm Sương, linh hồn của nàng run rẩy từng cơn:“Ngừng lại!”

Chó săn rầu rĩ nhìn nàng: “Nương nương, ti chức rốt cuộc vẫn là con chim non, thần giao thôi chưa đủ nghiện.”

Hắn gần như hoàn toàn nắm giữ lão đại, thẳng thắn yêu cầu nàng dùng miệng, hơn nữa, đối phương đừng hi vọng làm qua loa có lệ.

Vậy nên, hắn nhất định phải đưa ra yêu cầu quá đáng hơn nữa.

“Ngươi chắc chắn muốn nhục nhã bổn cung?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương run run bờ mi, đôi mắt tỏa ra khí thế uy áp mãnh liệt.

Từ Bắc Vọng thất vọng quay đầu, tiếp tục quan sát Vô Tự Thiên Thư.

Ngay tức khắc, gian kế của chó săn đã đạt được, Đệ Ngũ Cẩm Sương nắm chặt tay rồi bất lực buông xuống, nàng dùng giọng mũi hừ nhẹ.

“Không nghe rõ … ”

Từ Bắc Vọng sải bước dài vọt đến bên cạnh ghế dựa, hai mắt sáng rực nhìn nàng chằm chằm.

Đệ Ngũ Cẩm Sương chớp mắt, mơ hồ không rõ đáp lại: “Ăn xong bữa cơm rồi tính tiếp.”