Dưới bầu trời đầy sao, Đế Thệ thuộc Vô Miện Chi Vương đứng sừng sững trên vương tọa màu xanh, thần sắc vô cùng lạnh lùng: “Ha ha ha ha ha…”
Nam tử trắng tuấn mỹ cười đến mức nghiêng ngả ra sau, hắn bước từng bước trong tinh không rồi lạnh lùng nói: “Ai bảo ngươi xuất hiện trong tầm mắt của ta?”
Ngay khi hắn vừa dứt lời, khí tức tang thương lâu đời quét sạch vũ trụ, giống như dòng chảy của vạn cổ tuế nguyệt, khiến cho càn khôn hoàn vũ biến đổi nhanh chóng.
Trên trang thiên thư trống rỗng, nam tử áo trắng ngưng tụ ánh sao lại thành cây bút ở trong lòng bàn tay, vẽ ra tướng mạo của Đế Thệ.
Trong nháy mắt.
Đế Thệ giống như gốc cây lục bình không có rễ, toà vương tọa màu xanh đột nhiên sụp đổ thành bột mịn trong nháy mắt, hắn ta bắt đầu biến đổi theo tốc độ có thể thấy bằng mắt thường — Không phải già nua!
Mà là trẻ hóa!!
Giống như quá khứ lặp lại, thiên kiêu cái thế tràn đầy sức sống, phong thái cường thế kiêu ngạo, dần dần lại biến hóa thành một hài đồng da mịn thịt mềm.
Cảnh tượng này, hoàn toàn gây chấn động tinh không!
Đồng thời khiến hàng vạn sinh linh sởn tóc gáy, một đạo pháp thần bí xưa nay chưa từng có đã đổi mới phạm trù nhận thức của chư tiên!
“Ta… Ta làm sao vậy…”
Đế Thệ phá ra âm thanh lanh lảnh non nớt, thậm chí có chút run rẩy kịch liệt, hắn giống như rơi vào một động băng, toàn thân run rẩy kịch liệt.
“Phôi thai thiên đạo nào xuất hiện trong tầm mắt của ta, đều phải chết!”
Nam tử áo trắng càn rỡ cười to, hắn búng tay một cái, con nòng nọc Đế Thệ ầm ầm vỡ nát, khí tức không còn sót lại chút gì.
Tại nơi sâu thẳm trong vũ trụ, vô số lão quái vật cảm thấy tê dại cả da đầu, ngay cả bọn họ cũng nảy sinh nỗi sợ hãi cực độ.
Loại thủ đoạn này, chưa bao giờ phát sinh từ thời đại thần thoại đến nay!
Những người cùng cảnh giới chắc chắn sẽ bỏ mạng trước đòn sát thủ này, ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có!
Tên điên Thái Sơ đã mạnh lên mấy cấp, chẳng lẽ hắn thật sự muốn đứng đầu thời đại kỷ nguyên này?
Trên thực tế, chỉ có bản thân Từ Bắc Vọng mới hiểu rõ, hắn hiện giờ yếu hơn nhiều so với thời kỳ đỉnh phong, Thiên Thư Vô Tự hao phí quá nhiều ý niệm.
Hơn nữa, hắn nhất định phải tiếp tục giả điên, như vậy mới có thể khiến cho đám Vô Cực Nhất Vô Cực Nhị cảm thấy kiêng kị, hắ còn có thể tiếp tục hành sự mà không cần cố kỵ
Có lẽ Tinh Không Bỉ Ngạn sẽ giúp hắn hồi phục táng khí một cách hoàn mỹ, tái hiện phong phạm táng minh vô địch.
….
….
Hình ảnh trong mảnh vỡ biến mất.
Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương hiện lên một tia mệt mỏi, chó săn làm bất cứ điều gì cũng đều kinh thiên động địa, nhưng nàng cũng không cảm thấy vui vẻ.
Khi chó săn còn ở Tinh vực Thiên Cầm, mỗi lần hắn thường xuyên khoe khoang bản thân đột phá tiên cảnh, nàng đều cảm thấy mừng rỡ mấy ngày liền.
Không trở về lại được sao?
Lúc này.
“Hoàng thần nữ.”
Thanh âm hời hợt từ bầu trời vang lên, thân ảnh thánh khiết sừng sững trên tinh không, một bước tiến vào ao Cửu Châu.
Phì Miêu tươi cười nhẹ nhàng, vành mắt có chút hoe đỏ, cúi đầu không hé răng.
Tiểu phôi đản không thích meo meo.
“Có việc gì không?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương thốt lên bằng thanh âm nhu hoà.
Từ Bắc Vọng thầm oán một câu.
Quá dịu dàng…
Bản thân đánh mất sắc dục mấy ngày nay, lão đại chưa bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng như thế.
Bất quá, hắn vẫn là thích phong thái ngạo kiều của nàng hơn.
“Ta muốn hôn ngươi.”
Từ Bắc Vọng bày ra thần sắc cô quạnh trống rỗng, tâm tình không hề dao động.
Đôi mắt xanh của Đệ Ngũ Cẩm Sương lộ ra vẻ mệt mỏi nồng đậm, hôn môi cùng một cái chó săn không có sắc dục cũng không mang lại cho nàng một chút cảm giác vui sướng nào.
“Ừm.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương lãnh đạm lên tiếng.
Nàng bắt chéo hai chân, yên tĩnh nằm trên ghế treo.
“Vớ đâu?”
Từ Bắc Vọng rống giận, giống như đang ra mệnh lệnh.
Hắn nhớ rõ, bản thân đã để lại vớ đen ở chỗ này.
Con ngươi sâu thẳm của Đệ Ngũ Cẩm Sương tỏa ra gợn sóng, nàng không có cách nào từ chối một tên chó săn đang bị bệnh.
Một đôi vớ bóng loáng xuất hiện trong tay nàng, Đệ Ngũ Cẩm Sương đem ngón chân phấn nộn cuộn tròn nhét vào bên trong, chậm rãi kéo dài đến đầu gối.
“Gọi chủ nhân!”
Từ Bắc Vọng lạnh lùng nhếch mày, giọng điệu lạnh lẽo như sắt thép.
Trong nháy mắt, Đệ Ngũ Cẩm Sương lập tức biến sắc, lạnh lùng nói “Thái Sơ Bắc Vọng, muốn hôn thì hôn đi, ngươi đừng làm nhục ta!”
Dường như ý thức được ngữ khí của mình quá mức lạnh lẽo, ý vị lạnh lùng trong đôi mắt xanh thẳm lập tức tan biến, nàng nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi có thể tỉnh lại, muốn gì cũng được.”
Phì Miêu gật gật đầu, trong lòng bổ sung một câu: “Meo meo cũng vậy…”
Mục đích đạt được…
Từ Bắc Vọng biết bản thân có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Hắn đi từng bước về ghế treo, nhẹ nhàng cầm lấy một chân ngọc đang được bọc chặt trong những sợi tơ màu đen, mùi hương quen thuộc mà hắn luôn si mê quanh quẩn xung quanh chóp mũi.
“Hoàng thần nữ, ta từng đối xử với ngươi như vậy sao?”
Từ Bắc Vọng nắm chặt ngón chân mượt mà, sau đó thầm cười trộm ở trong lòng rồi tiếp tục quan sát đôi mắt của nàng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút kinh hoàng thất thố, đối với chó săn thương yêu, nàng làm sao có thể tâm như nước lặng?
“Rất đẹp, đáng tiếc ta vô tình vô dục.”
Hắn bắt đầu di chuyển từng ngón tay ấm áp để vuốt ve cái cổ phấn lạnh lẽo, tay trái và tay phải khẽ khàng đan sau gáy rồi nâng đầu nàng lên.
Hắn nhìn chằm chằm đôi môi anh đào đỏ mọng cực kỳ hấp dẫn, nhẹ nhàng hôn lên, vừa tham lam vừa điên cuồng giống như đang uống một ly rượu ngon tinh xảo.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhắm mắt lại, hô hấp dần dần trở nên rối loạn, nàng rất thích những nụ hôn đắm đuối trí mạng như thế này.
Cho dù chó săn bị bệnh, thì chỉ cần là hắn, nàng rất khó để không đắm chìm trong cảm xúc tuyệt mỹ này.
Nàng cảm thấy không khỏe, động tác hơi vặn vẹo, theo bản năng nói: “Ngươi đụng vào ta rồi.”
Đột nhiên.
Thân thể mềm mại của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ run rẩy, đẩy nam nhân trên người ra, hai tròng mắt nhìn chằm chằm hắn thật lâu: “Ngươi đụng phải bổn cung rồi.”
“Ừ.”
Từ Bắc Vọng gật đầu, rất thẳng thắn thừa nhận.
Thất sách, làm gì có ai có thể khống chế phản ứng sinh lý được chứ?
Đôi mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương cất giấu muôn vàn cảm xúc, nàng cứ như vậy lẳng lặng chăm chú nhìn nam nhân trước mặt.
Làm sao vậy… Con mèo béo khó hiểu, nó không hiểu được “đụng vào” là có ý tứ gì.
Nhưng nhìn thấy vành mắt tiểu phôi đản dần dần phiếm hồng, nó có ngu xuẩn đến đâu cũng có thể ý thức được chuyện gì.
“Tiện nhân, đùa bỡn bổn cung có vui không?”
Đệ Ngũ Cẩm Sương cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh, nhưng cũng có thể nghe được thanh âm run rẩy của chính mình.
“Lại đây!”
Nàng vẫn không dám tin, đồng thời cxung sợ hãi phải chịu đựng nỗi đau thất vọng, cho nên mệnh lệnh nghiêm khắc lại giống lời cầu xin tha thiết.
Cho đến khi chó săn đến ôm chặt mình, hai hàng lông mi Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ run rẩy, nàng cũng ôm hắn thật chặt.