Oanh!
Nam tử tóc vàng áo trắng tuấn mỹ đứng trên đỉnh núi nhảy múa điên cuồng, thu hồi Vô Tự Thiên Thư vào trong thân thể, sững sờ thật lâu không nói nên lời.
Linh hồn của hắn dường như vừa được phóng thích dưới áp lực của sự giam cầm, từng khung cảnh quá khứ dao động trong thức hải, cả người như được gột rửa một lần nữa.
Linh hồn dường như được thăng hoa trở lại, từng tấc gông cùm ẩn chứa khí tức hủy diệt kì lạ trong nơi sâu thẳm trong linh hồn dần dần phá vỡ, vô số những cảm xúc ham muốn, thất tình lục dục bắt đầu sôi trào.
“Ta là ai?”
Ánh mắt Từ Bắc Vọng hiện lên vẻ hoảng hốt, hắn nhỏ giọng thì thầm.
Linh hồn của hắn trải qua ngàn năm của Hoa Hạ, nhìn thấy Đại Tần trỗi dậy, Hạng Vũ cô đơn, Hoắc Khứ Bệnh sáng chói rực rỡ như sao băng, Đường Thái Tông ở Huyền Vũ môn được ăn cả ngã về không, Kiến Văn đế tranh quyền thất bại …
Nhưng nhóm người này, hoặc là nói những người bên cạnh hắn, giống như chưa thấy qua hắn bao giờ?
Trong nội tâm Từ Bắc Vọng có một suy đoán cực kỳ đáng sợ
“Ta là quỷ?”
“Không có khả năng…”
Hắn theo bản năng mà phủ định.
Từ bắc Vọng đã từng nhìn thấy vô số sinh linh cùng với không biết bao nhiêu nữ nhân rực rỡ, nữ tử tuyệt mỹ phong trần kia là người duy nhất có khả năng sánh vai cùng lão đại.
Vì cái gì, nàng ta và hắn lại giống nhau đến nhưu vậy?
“Mẹ ruột của ta?”
Từ Bắc Vọng đột nhiên nảy sinh một nỗi sợ hãi kì lạ..
Hắn có một suy đoán không thể tin nổi, người trong Cấm Khu Sinh Mệnh đó có phải là mẹ hắn không?
Lúc này đây, đầu óc Từ Bắc Vọng trở nên lộn xộn, có quá nhiều điều khó hiểu quanh quẩn trong lòng hắn.
Vô Tự Thiên Thư này chỉ là một vật phẩm thần bí có thể nhìn trộm linh hồn, lại có thể vô tình chữa khỏi bệnh cho hắn, cũng mang đến một loạt những câu hỏi khó hiểu.
Nếu chính mình không phải quỷ, vậy những chuyện đã trải qua trên địa cầu đến tột cùng là như thế nào?
“Hết thảy đều là rèn luyện?”
Từ Bắc Vọng không khỏi bật cười, hắn tựa như nhớ tới một câu ——
Thiếu gia, về nhà thôi!
Chẳng lẽ chính là nữ tử kia muốn mài giũa hắn, sau đó một ngày kia sẽ oanh oanh liệt liệt tìm về hắn?
Ta mới chính là thiên mệnh chi tử?
Ta vẫn luôn săn giết chuột tầm bảo, kết quả là mới phát hiện chính mình mới là chuột tầm bảo chân chính?
Suy đoán này không phải là không có căn cứ, dù sao đi nữa, một người vừa sở hữu đạo tâm bất khả chiến bại cùng với vận may số âm giống như hắn thật sự quá quỷ dị.
Hắn nở nụ cười vô cùng ấm áp, đáy mắt hiện lên một thân ảnh váy tím tuyệt đại vô song.
Nương nương, ta nhớ ngươi.
Sau khi linh hồn lấy lại tự do, Táng Công cấm kỵ suy kiệt dữ dội, táng khí hiện giờ còn không bằng một phần mười thời đỉnh phong.
Nhưng may mắn thay, thân thể Đại Đế hoàn mỹ không có gì biến đổi, Vô Tự Thiên Thư tương đương với Đạo khí thuộc tốp năm trên Chư Thiên Khí Vật Phổ, giúp cho chiến lực của hắn đã tiến bộ theo một cách khác..
Nếu lúc trước có thể lựa chọn, hắn tuyệt đối sẽ không tu luyện Táng Công cấm kỵ, cái gì mà Hắc Dạ Quân Vương, rốt cuộc cũng không bằng một sợi tóc của lão đại.
“Ta đã trở về.”
Nam tử áo trắng hóa thành một ngôi sao chổi sáng chói, bay nhanh trên vũ trụ rộng lớn đầy sao, vô số hào quang từ trên trời rơi xuống.
…….
……..
Một tinh cầu trắng xóa như tuyết.
Chim cá bay lượn, hoa cỏ rực rỡ ngập tràn khắp cung điện, đôi chân ngọc nhẹ nhàng giẫm lên tấm thảm lông dày, Đệ Ngũ Cẩm Sương hơi nhíu mày….
“Thật sự, tiểu phôi đản đã thay đổi!”
Phì Miêu mặt đỏ tới tận mang tai, bày ra tư thái hời hợt hết lần này đến lần khác.
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc nhìn nó một cái, ánh mắt thâm thúy phảng phất một tầng thương cảm.
Sao nàng không hy vọng chó săn khôi phục lại chứ?
Nhưng nếu không có hy vọng, sẽ không có tuyệt vọng.
Cảm giác sụp đổ tê tâm liệt phế, nàng không muốn trải qua một lần nữa, nếu như chính mình cũng điên khùng theo chó săn, vậy thì sẽ không có cơ hội chữa khỏi cho hắn nữa.
“Tổ mẫu ngươi đã nói qua, tiểu phôi đản có khả năng đi tới vũ trụ không xác định thông qua Vô Tẫn Táng Thổ.”
“Tấm bia đá ở Linh giới kia, cũng chính là thần vật vũ trụ vô danh nha!”
Con mèo béo không chịu buông tha, cố gắng suy diễn từ phỏng đoán của hóa thạch sống.
Từ khi tiểu phôi đản nhìn Phì Miêu bằng ánh mắt ghét bỏ, nó vẫn luôn gặp ác mộng, mỗi lần ngủ thiếp đi đều bật khóc trong vô thức.
“Meo meo nhớ tiểu phôi đản…”
Thanh âm nói chuyện của mèo béo càng lúc càng nhỏ, giống như chính mình cũng không tin nổi.
Đột nhiên.
Một mảnh vỡ phát ra ánh sáng rực rỡ, Đệ Ngũ Cẩm Sương liền lấy nó ra, vòm trời chiếu rọi hình ảnh trong tinh không vô biên.
“Tiểu phôi đản lại đang đánh nhau!”
Mèo béo nhìn không chớp mắt.
Đáy lòng Đệ Ngũ Cẩm Sương thoáng run lên, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh khuôn mặt tuấn mỹ, quan sát từng biểu tình biến hóa.
Đáy mắt hắn có ý cười tàn nhẫn, tóc tai bù xù giống như chí tôn ma giáo, trong khoảnh khắc lại biến thành trạng thái tao nhã, ra sức rít gào: “Giết ta!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương đè xuống đáy lòng chua xót, nhưng ánh mắt ảm đạm như thế này căn bản cũng không che giấu được.
“Vẫn không thay đổi…”
Mèo béo cúi đầu khóc nức nở, không biết cố gắng mà lưu lại nước mắt.