Đám người Phục Hi Bán Hạ và Thánh Vương Vạn Cổ đều bày ra bộ dáng vô cùng bình tĩnh, nhưng đáy mắt đã lấp loé ánh sáng lạnh lẽo, dườn gnhuw có thể đánh tan sương mù hỗn loạn chín ngàn dặm.
Chính vì bọn hắn đã từng đến Tinh Không Bỉ Ngạn, cho nên mới vô cùng muốn tìm thêm thông tin về vũ trụ không xác định, tuyệt đối sẽ không vì Nhật Bất Lạc mà lùi bước.
Bàn về bối cảnh, ai kém hơn ai chứ?
Dù thực hư thế nào thì trận đại chiến có một không hai cũng sẽ nổ ra, những hành vi của Nhật Bất Lạc trong kỷ nguyên này thật sự rất ti tiện, cộng thêm sự xuất hiện đột ngột của kẻ điên Thái Sơ, đã sớm khiến các Thần tộc Hoàng Kim bất mãn rồi.
“Hai người các ngươi, ai luyện hóa được, thì thuộc về kẻ đó.’’
Từ Bắc Vọng đứng chắp tay sau lưng, áo bào trắng tung bay, một góc tấm bia đá xuất hiện bên người Phục Hi Bán Hạ.
Bầu không khí trong bầu trời đầy sao lập tức trở nên kỳ lạ.
Các chư hùng chưa từng nghĩ kẻ điên Thái Sơ lại độ lượng như thế này?
Trong vùng đất tịnh thổ ở phía trên vầng Đại Nhật huy hoàng, rất nhiều lão quái vật tóc vàng cũng cảm thấy không thể tin nổi.
Mà tại thế giới băng tuyết ở một chỗ xa xôi, một con mèo béo mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm mảnh vỡ. Nó từng sớm chiều ở chung với tiểu phôi đản, có thể cảm nhận được trạng thái của đối phương.
Hắn thích dùng cách diễn đạt nhẹ nhàng nhất để tàn nhẫn nhục nhã người khác.
Phong thái này đã khôi phục một chút rồi, chẳng lẽ là do tấm bia đá đó?
“Đại phôi đản!!!’’ Nó thét lên một tiếng chói tai cứ như bị điên.
Y phục trắng tuyết của Phục Hi Bán Hạ tung bay trong không trung, nàng ta xoa dịu tâm trạng thất thường, thi triển đạo pháp bí ẩn nhất, nhưng dù thế nào cũng không thể tác động vào tấm bia đá được.
Nốt ruồi đỏ ở mi tâm nàng phát ra hào quang rực rỡ, cuối cùng cũng chỉ lạnh lùng quay đầu rời đi.
Một gốc đào xẹt ngang bầu trời, thân thể Thánh Vương Vạn Cổ được bao phủ trong những tia sét đỏ rực, sau đó bùng nổ ánh sáng chói lọi gần như nhấn chìm cả càn khôn.
Tấm bia đá màu đỏ chịu tất cả những loại công kích cực hạn trong lúc sinh ra, thay đổi huyền hoàng của vũ trụ, tuế nguyệt lực chảy xuôi trong nó.
Nhưng dù rung lớn như thế, trên mặt Thánh Vương Vạn Cổ vẫn tràn ngập vẻ khó chịu.
Hắn gào lên một tiếng, hoa đào quay cuồng trong bàn tay, trở về một nơi không thể nói trong vũ trụ.
“Hai tên phế vật.’’
Dưới ánh mắt của hàng vạn người, thân ảnh thánh khiết bật cười thành tiếng, âm thanh dịu dàng và tao nhã không nói nên lời.
Các Thần tộc Hoàng Kim và những người đứng đầu vũ trụ đều im lặng, ngay cả hai người từng dẫn dắt hai thời đại kỷ nguyên cũng bất lực, vậy cơ duyên này thật sự thuộc về kẻ điên Thái Sơ rồi.
Mặc dù kẻ điên này khiến người người căm hận, nhưng thiên phú khí vận của hắn lại không thể nào chê được, tuyệt đối thuộc nhóm người đứng đầu từ thời đại Thần Thoại đến nay. Hhuống hồ, hắn còn là sinh linh sở hữu đạo tâm vô địch duy nhất trong vũ trụ.
Chỉ có Vô Thiên Yếm Vãn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ, nội tâm có vài phần không cam lòng.
Thần vật ở vũ trụ không xác định, đương nhiên phải do sinh linh của vũ trụ ấy mở ra, nàng tuyệt đối có thể làm được.
“Thế thì tại hạ đành nhận lấy vậy.’’
Nam tử áp trắng mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay.
Chỉ thoáng chốc.
Một góc tấm bia đá bỗng chốc hóa thành bột mịn, uy áp Đại Đế cái thế quét qua vũ trụ, các ngôi sao trời trong bán kính hàng tỉ dặm chấn động kịch liệt, rồi lại đột nhiên ảm đạm không chút ánh sáng.
Cả bầu trời trở nên tối đen, các loại sức mạnh tuế nguyệt đáng sợ nhất từ xưa đến nay xuất hiện ở điểm cuối cùng vũ trụ, thần âm ù ù vang lên trong từng ngôi sao.
Vô số sinh linh hoảng sợ chấn động, tuyệt nhiên không bao giờ có thể quên nổi cảnh tượng như thế này.
Đối với chư thiên vạn vực mà nói, kỳ tích mà áo bào trắng cấm kỵ sáng lập nên đã rất nhiều rồi, vì thế mà gợn sóng bao la hùng vĩ lúc này lại trở nên có chút tầm thường.
Nhưng với sinh linh trong chín ngàn đạo vực ở Linh Giới mà nói, làm sao mà bọn họ có thể từng nhìn thấy khung cảnh này được chứ?!
Vốn tưởng rằng dị tượng của Sở chiến thần đã hiếm thấy chưa từng có rồi, nhưng một khi so sánh với sự tồn tại vô thượng này thì hàng tỉ phần trăm cũng không bằng!
“Đây là của tiền bối!’’ Sở Tiêu Diệp tràn đầy cuồng nhiệt và sùng kính với thân ảnh thần thánh, kích động đến độ nói lắp.
Còn hai nữ tử Vũ Chiếu và Triều Khuynh Triệt đã sớm hít thở không thông, sớm đã trở thành tín đồ thành kính mà quỳ lạy sự tồn tại cao thượng này!
Từ ác liêu…
Sao ngươi lại khủng bố đến thế chứ!
Đến giờ hai nàng vẫn còn khó tin, ý thức không ngừng qua lại giữa ảo giác và thực tế.
Những năm tháng ở Cửu Châu cứ ngỡ như là ở trong mơ, thân ảnh tuấn tú trước mắt, đừng nói là hai bọn nàng, cho dù toàn bộ sinh linh trong Linh giới chồng chất lên nhao cũng không thể chạm vào nam nhân này!
Vô Tự Thiên Thư biến mất vào trong thân thể của nam tử áo trắng, ánh sáng trong vũ trụ chợt khôi phục như cũ, dị tượng khủng bố chấn động lập tức tiêu tán.
Từ Bắc Vọng mỉm cười nhìn về phía Sở Tiêu Diệp, sau đó hóa thành sao chổi sáng chói, bay về phía một chỗ sâu xa trong vũ trụ.
“Ngươi đến Xích Ô cổ tinh trước đi, chăm chỉ tu hành rồi tranh thủ đi lên bảng Vấn Đỉnh.’’
Đáy mắt của nhiều thiên kiêu cái thế tràn đầy sự ghen tị, xem ra kẻ điên Thái Sơ đã nhận được một cơ duyên vô cùng đáng sợ rồi.