Vực thẳm Lâm Thiên, vô số chiến xa cổ thuyền sừng sững trên hư không, mọi thế lực trong Cửu Châu đều đang thủ hộ ở nơi này.
Đột nhiên màn đêm buông xuống, bóng tối vô tận lan tràn, từng thân ảnh bị quăng ra ngoài.
“Bị sao vậy?’’
Một vị Bán Bộ Chí Tôn hoảng sợ, đó chính là Hoàng đế Sở quốc, Khương Vô Kỵ.
“Thiên Xu sụp đổ, cỏ cây điêu tàn, tất cả đều bị ăn mòn…’’
Một thiếu niên tái nhợt mặt mày, nghĩ lại mà phát sợ, âm thanh không ngừng run rẩy.
Cái gì?
Khắp nơi chìm trong yên tĩnh, không có chút tiếng động nào.
Vô số cường giả trố mắt đứng nhìn, rung động đến độ khó mà tin được!
Thiên Xu đã tồn tại ít nhất mấy vạn năm, nhưng lúc này lại không còn tồn tại thứ gì?
“Trời xanh tức giận sao?’’
Khương Vô Kỵ hoảng sợ, bất lực tựa như một dân chúng yếu đuối bình thường.
“Không!’’
Đôi mắt của Từ Tử Huyên liên tục lóe sáng, nàng nói đầy khí phách: “Đó là kiệt tác của Thái Tổ!!’’
Tất cả những người tham gia tranh tài tại Thiên Xu đều hưng phấn không thôi, hình ảnh đó đã khắc thật sâu vào trong đầu bọn họ, trọn đời không thể biến mất!
Quái thú khổng lồ cổ xưa sao mà không mạnh được! Nó chính là sự tồn tại độc tôn, là chúa tể của hết thảy vạn vật bên trong Thiên Xu, nhưng thế thì sao chứ?
Cái gì mà ý chí của trời đất, tất cả đều phải thần phục ở dưới chân của Thái Tổ Từ gia!!
“Con quái thú khổng lồ kia đã bị Thái Tổ nghiền nát chỉ trong một chiêu, giống như mổ heo giết chó vậy!’’
Từ Tử Huyên vẫn còn đắm chìm trong sự vui sướng, âm thanh tràn ngập sự sùng bái và kính ngưỡng.
Ầm!
Vô số người kinh sợ đến độ rợn tóc gáy, con quái vật khổng lồ kia ít nhất cũng sống được mấy vạn năm ấy, thế mà lại không chịu nổi một kích.
Ai nấy tiếp tục liên tưởng tới dị tượng hơn một trăm năm trước, chẳng lẽ Từ ác liêu đã là đại nhân vật cao cao tại thượng trong chư thiên vạn vực rồi sao?
“Ta còn nhìn thấy Tổ nãi nãi Đệ Ngũ Cẩm Sương đứng chung một chỗ với Thái Tổ, nàng ta xinh đẹp cực kỳ.’’
Từ Tử Huyên đi vào trong liễn xa của thế lực Từ phủ, nói với các người thân.
“Thái Tổ hạnh phúc là tốt rồi…’’
Rất nhiều tiểu bối cảm thấy vô cùng tự hào.
...
...
Dưới bầu trời đầy sao mênh mông, bức tranh không trọn vẹn biến mất trong vũ trụ, Đệ Ngũ Cẩm Sương vén mái tóc đen, khóe môi ngậm ý cười nhè nhẹ.
Tuy rằng chỉ ở chung mấy canh giờ với chó săn nhưng nàng lại cảm thấy hạnh phúc vô cùng, đồng thời cũng tin tưởng bản thân chắc chắn có thể trị hết cho hắn.
Sau khi chân chính mất đi, nàng mới hiểu được sự đau khổ tê tâm liệt phế này, càng quý trọng nam nhân trước mắt hơn.
Nam tử áo trắng dính đầy máu phiêu bạt trong vũ trụ không bờ bến, toàn thân được bao phủ bởi mười gốc tiên dược truyền thuyết, vô số dược tính chậm rãi điều dưỡng cơ thể của hắn.
Hắn ta hiện đang rất yếu ớt, nhưng không có kẻ nào trong ngân hà này dám đến gần cả.
Kẻ điên Thái Sơ, hắn rốt cuộc đã làm nên kỳ tích gì thế này!!
Một bộ hài cốt bay dập dềnh ở nơi xa xa, một bộ còn lại bị chia thành năm mảnh, toàn bộ nhục thể đều bị năng lượng vật chất từ từ nghiền nát…
Hai đại năng khi còn sống là Tranh Độ một, cứ như thế mà ngã xuống?
Đại diện của Thiên Cung là người đi đến đầu tiên, phát hiện Thiên Xu sụp đổ thành bột mịn, nhiều nhân vật quyền lực nhanh chóng bay tới, sợ kẻ điên Thái Sơ bị chôn vùi ở đây.
Nhưng hình ảnh trước mắt lại khiến bọn họ ngây dại, chậm chí chết lặng, hai chữ “rung động” đã không đủ để miêu tả cảnh tượng này nữa rồi.
Chiến lực đáng sợ như thế, từ xưa đến nay chưa ai gặp qua bao giờ.
“Tại sao?’’
Một thân ảnh vĩ ngạn đội tử kim quan bước ra, chính là vị Đạo Quân đã đưa chìa khóa của Thiên Xu cho Thái Sơ Bắc Vọng.
“Muốn giết thì giết thôi.’’
Thân ảnh thánh khiết nở nụ cười, đáy mắt không chút kính sợ não, chỉ cười đầy lạnh lẽo tàn nhẫn.
Tất cả những lời muốn nói đều bị đạo quân nuốt xuống, so đo gì với một kẻ điên chứ?
Huống hồ với năng lực mà kẻ điên này biểu hiện ra ngoài, nếu Thiên Đình dám công khai trách móc, nhất định lão tổ tông của Tộc Thái Sơ thị bọn hắn sẽ tự mình ra ngoài.
Nghe tin, các thần tộc Hoàng Kim đều lục tục chạy đến đây, dị tượng che lấp cả sao trời, mơ hồ có vài thân ảnh hóa thạch sống.
Bọn họ đã sống hơn triệu năm, đã trải qua thời đại Hoang Cổ, thời đại Thần Thoại, thời đại Thái Cổ, nhưng cũng rất hiếm khi chứng kiến được sự kỳ lạ này.
Đại đế thật sự có thể giết chết Nhất Bộ Tranh Độ sao?
Còn là hai cái!
Phá vỡ kỷ nguyên?
Một thời đại kỷ nguyên sao có thể xứng với kẻ điên Thái Sơ?
Kỷ nguyên cùng lắm chỉ mấy chục vạn năm, nhưng kẻ điên Thái Sơ chính là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong ngàn vạn năm qua, sức mạnh cực hạn mà hắn có thể bộc phát thực sự quá kinh khủng.
Vào lúc mọi người ở đây vẫn còn hết sức rung đông, toàn bộ tinh không đều chuyển đỏ, một loại vật chất năng lượng không xác định đang lượn lờ….
Về phía Linh giới!
Biến cố bỗng nhiên xảy ra, khiến rất nhiều tộc nhân Thần tộc Hoàng Kim, một ít đại lão cấp bậc hóa thạch sống lập tức đến Linh giới.
Với kinh nghiệm của bọn hắn, cùng với sự luân phiên của năm tháng, năng lượng không rõ này nhất định là đến từ vũ trụ không xác định.
Có thần vật xuất hiện!
Thần vật không thuộc về vũ trụ này!
Ầm ầm!
Chư thiên vạn vực nhấc lên gợn sóng kéo dài hàng vạn trượng, vô số nhân vật Chí Cao Bất Hủ nhanh chóng chạy đến Linh Giới để tìm kiếm sự thực.
Vũ trụ sôi trào, những nhân vật đã từng đi đến bờ bỉ ngạn ở bầu trời đều hiện thân,. bọn hắn gần như là si mê đối với vũ trụ không biết này.
Một ngôi sao chổi kéo theo tia sáng dài hàng tỉ trượng, đi về phía Linh giới.