Tuy nhiên, vì nàng là Thẩm Ấu Di, không phải một nữ tử tầm thường, nên nàng không hề muốn dùng đến từ mê lực để miêu tả một nam nhân.
“Ác ma đều có một lớp nguỵ trang đầy mê hoặc.”
Thẩm Ấu Di lầm bầm tự nhủ, nàng chỉ có thể thuyết phục bản thân mình như vậy.
Nhưng không biết tại sao, Thẩm Ấu Di lại có một suy nghĩ muốn dò xét tên nam nhân đó.
Đúng lúc này.
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên.
Thẩm Ấu Di nhìn về hướng phát ra tiếng động, nam nhân áo trắng như tuyết chậm rãi bước đến.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên một tia bối rối, tay chân nhất thời luống cuống, chỉ có thể cầm nắm vạt váy để làm dịu đi sự khẩn trương trong lòng.
Đây là lần đầu tiên tên nam nhân này bược vào sân viện của nàng.
Từ Bắc Vọng quan sát dung nhan tuyệt mỹ của nàng, đột nhiên hỏi đến một vấn đề cực kỳ bất ngờ: “Ngươi muốn giết ta sao?”
Thẩm Ấu Di kinh ngạc, cả người cứng đờ.
“Cho ngươi một cơ hội giết ta đấy.”
Ngữ khí của Từ Bắc Vọng không hàm chứa bất kỳ tình cảm nào.
Thẩm Ấu Di vẫn bình tĩnh quan sát hắn.
“Ta rất ghét dáng vẻ cao ngạo này của ngươi. Trong mắt ta, ngươi không khác gì với đám người bán nghệ không bán thân ở trong lầu xanh.”
Từ Bắc Vọng lạnh giọng, ánh mắt trong suốt như băng đá.
Khi cảm giác được ác ý thâm sâu trong lời nói của hắn, khuôn mặt Thẩm Ấu Di lập tức bị hàn sương bao phủ, nàng bị chọc giận rồi.
Ong!
Một thanh chủy thủ tinh xảo đột nhiên xuất hiện, linh khí mãnh liệt quấn quanh.
“Như ngươi mong muốn!”
Mũi giày đạp đất, váy áo tung vay, thẳng người lao đến.
Tong!
Mũi đao lấp lóe hàn quang đâm vào vạt áo trắng, nhưng giống như đang đụng trúng một khối sắt dày, không thể tiến thêm một tấc.
Giọng nói Từ Bắc Vọng giống như đang mê hoặc Thẩm Ấu Di, hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Chính là như vậy, dùng sức thêm một chút, đâm hết cây chuỷ thủ vào đi.”
Ong!
Thẩm Ấu Di cắn chặt răng, chân khí nồng đâm tuôn về hướng chuỷ thủ.
Ầm!
Chân khí vừa đụng trúng lồng ngực kia, tựa như đá chìm đáy biển, trâu trầm đại hải, tiêu diệt trong vô hình.
“Dùng lực chút được không!”
Từ Bất Vọng yên tĩnh bất động, từ trên cao quan sát xuống nàng: “Ngươi đang cạo gió cho ta sao?”
Thẩm Ấu Di lui lại mấy bước, bộ ngực căng tràn phập phồng một phen, lạnh lẽo như băng nói: “Ngươi lúc nào cũng tỏ vẻ vân đạm phong khinh (mây trôi lững lờ), giống đang tuyên bố bản thân đã nắm chắc phần thắng, ngươi cho rằng ngươi là ai?! Ta cũng rất ghét ngươi!”
Ầm!
Linh khí quanh người nàng cuộn thành một vòng xoáy, tạo ra cơn chấn động lan toả, sau đó hội tụ lại thành một thanh trường kiếm màu xanh lam.
Trường kiếm gào rít, mang theo tiếng gió lốc thét gầm, giống như một mảng ngân hà đang quấn lấy Từ Bắc Vọng.
Bên trong bụi vàng bay ngập trời, Từ Bắc Vọng vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, dáng lưng thẳng tắp, sau đó tuỳ ý đưa tay lên.
Hắn cầm lấy trường kiếm.
Hào quang lam sắc đột nhiên bay màu, sau đó lập tức vỡ vụn.
Con ngươi Thẩm Ấu Di co rút lại thành mũi kim, nàng ta ngây ngốc tại chỗ, đáy mắt tràn đầy cảm xúc khó tin.
Từ Bắc Vọng điềm nhiên hờ hững, đem đòn sát thủ thiên phú cho thể chất vô cấu (thể chất trong sạch) của nàng hoá giải như không.
Thậm chí, hắn còn không thèm điều động chân khí!
Tại sao hắn ta lại mạnh như vậy….
“Chỉ có vậy? Thiên kiêu của thanh vân bảng đúng là phế vật.”
Từ Bắc Vọng ngữ khí lãnh đạm, nói xong quay người rời đi.
Không hổ là công pháp thiên đạo bất dung, thật không tồi.
Thẩm Ấu Di nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Từ Bắc vọng, khuôn mặt tinh xảo của nàng ta trở nên trắng bệch như tuyết.
Sự kiêu ngạo mà nàng bồi đắp nhiều năm đã bị tên nam nhân này chà đạp triệt để chỉ trong chớp mắt.
…
…
Bầu trời âm trầm, mưa phùn liên miên.
Nam tử bạch bào che chiếc ô giấy dầu rời khỏi tác phường Từ gia, đi về phía Hoàng Thành.
(*) tác phường: xưởng thủ công chuyên luyện sắt, đóng thuyền, v.v.
Chiếc xe ngựa xa hoa rường son cột khắc chậm rãi dừng lại trên đường lớn.
“Từ công tử.”
Một thanh niên ôn văn nho nhã bước xuống xe ngựa rồi mĩm cười với Từ Bắc Vọng.
Từ Bắc Vọng dừng bước, nhàn nhạt nhìn hắn ta.
“Không biết bổn vương có may mắn, được mời ngươi uống một chén trà không?”
Chất giọng của hoàng trưởng tử đế quốc sáng tỏ réo rắt, vô cùng thu hút người.
Từ Bắc Vọng khẽ gật đầu: “Từ chối thì thật bất kính.”
Cơn mưa dần nặng hạt, mái xe vang vọng thanh âm lốp bốp, bên trong có hai con người đang ngồi đối diện nhau.
Cơ Vô Đạo châm một chén trà thơm đưa tới, cười rồi nhẹ than: “Từ công tử phong thái long phượng, bổn vương tự thấy hổ thẹn không bằng, chỉ có thể chủ động bắt quàng làm họ.”
Đối diện với tư thái khiêm nhường như thế, Từ Bắc Vọng híp híp mắt, trêu đùa nói: “Điện hà đang tâng bốc ta đó sao?”
“Ha ha ha ha….”
Cơ Vô Đạo mỉm cười ôn hoà, ánh mắt thân thiện: “Đâu có, đâu có. Chỉ dựa vào việc Từ công tử đứng trước mặt mọi người sỉ nhục phụ nhân soán quyền kia đã là chuyện bổn vương vạn phần không dám.”
Món chính đến rồi.
Gương mặt Từ Bắc Vọng xuất hiện nụ cười lạnh lẽo không dễ nhìn thấy, hắn vẫn tiếp tục im lặng.
“Phụ nhân ham luyến quyền lực này làm loạn triều cương thì cũng thôi đi, lại còn muốn trở thành nữ đế!”
“Tuy thánh thể phụ hoàng có chút bệnh vặt, nhưng ngài vẫn đang trong tuổi xuân thu đỉnh thịnh, há có thể xem nhẹ ngôi báu?”
Cơ Vô Đạo đấm một quyền lên trên bàn, thần sắc bất bình khôn nguôi.
Khà, đúng là chưa từng thấy ai bị chút bệnh vặt mà có thể nằm liệt giường mười năm.
Từ Bắc Vọng dấy lên hứng thú, bắt đầu quan sát thật kỹ người đang ngồi trước mặt mình, tiếp tục chờ xem lý lẽ đặc sắc của hắn.
Cơ Vô Đạo lặng lẽ nhíu mày, loại ánh mắt dò xét trần trụi của Từ Bắc Vọng khiến cho hắn cảm thấy có chút không thoải mái.