Từ Bắc Vọng mím môi, đứng lên khỏi ghế.
Áo bào trắng trên người hắn văng tung tóe thành bột mịn, cơ thể hoàn mỹ nhất chư thiên vạn vực lộ diện trước ánh sáng, vừa thánh khiết lại tràn ngập sức mạnh ngút trời.
Chỉ có điều…
Đệ Ngũ Cẩm Sương như bị sét đánh, sự dịu dàng thắm thiết ở một giây trước đó không còn sót lại chút gì, hai mắt nàng tràn ngập sự mất mát.
Hắn không có phản ứng.
Một tên chó săn từng thốt ra những lời nói nóng bỏng, cong eo che giấu chính mình, ngại ngùng rồi lại tham lam đòi hỏi nàng giẫm đạp hắn, nhưng bây giờ….
Thần sắc của Từ Bắc Vọng tràn ngập sự cô đơn, hắn cười tự giễu: “Một nam nhân phát sinh phản ứng với nữ nhân xinh đẹp, đó là xuất phát từ bản năng, đó là vì tình dục quấy phá.’’
“Một nam nhân mê luyến thân thể của nữ nhân mà mình yêu mến, đó là tình cảm mà núi non không thể san bằng.’’
“Nhưng ta không có tình dục với ngươi, cũng không có tình cảm…’’
Hắn trần trụi ngồi xổm trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Rất xin lỗi, ngươi buông tha cho ta được không, đây là Thái Sơ Bắc Vọng hiện tại, không trở về được.’’
Lời nói này giống như lưỡi dao bóng lưỡng đang đâm vào lục phủ ngũ tạng của Đệ Ngũ Cẩm Sương, gương mặt cao quý trở nên tái nhợt, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Cơ thể và linh hồn dường như bị tách rời thành hai phần, một bên giống như ngựa không ngừng vó, một bên lại lảo đảo tiến về phía trước. ừ ảnhình ảnh phản chiếu trên mặt hồ, nàng dường như nhìn thấy bộ dáng chật vật của chính mình.
Từ Bắc Vọng lấy một chiếc áo bào trắng khác ra rồi mặc vào, nói bằng giọng điệu như đang nói chuyện bình thường với cố nhân: “Ngươi có thể dùng lực lượng Đại Đế để sáng tạo ra một Từ Bắc Vọng khác, hắn sẽ đi theo làm tùy tùng cho ngươi,hắn thay ngươi giải quyết tất cả ưu sầu, cũng có thể cho ngươi nụ cười hiểu ý.’’
Đệ Ngũ Cẩm Sương cố gắng kiềm nén cảm xúc cuồng loạn cùa mình, nàng không thể để lộ bộ mặt yếu ớt nhất của mình trước mặt chó săn.
“Toàn bộ vũ trụ này, không có ai là ngươi cả, bản cung chỉ cần ngươi!’’
“Cơ thể chuyển thế không được, một hóa thân khác cũng không được, chỉ có thể là ngươi!’’
Ánh mắt của nàng loé lên một tia rét lạnh, gần như là trút hết những lời này ra từ nơi sâu thẳm trong đáy lòng.
Lát sau.
Ánh mắt lạnh lùng mà đen tối, hiện lên ở phía trên vòm trời.
Khí tức hủy diệt lạnh lẽo lan tràn, không có chút thánh khiết nào, chỉ có giết chóc điên cuồng.
Giờ khắc này, cỏ cây điêu tàn, vạn vật đổ sụp, tinh cầu héo úa!
“Ngươi muốn chết hả?’’
Mây đen vô tận phủ xuống mặt đất, một cự quyền khủng bố nằm phía trên thân ảnh váy tím, ánh mắt Từ Bắc Vọng đỏ tươi như máu.
Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn không nhúc nhích, cao cao tại thượng nhìn hắn như lúc mới gặp nhau.
Không có lực lượng Đại Đế lực gia trì, nàng tựa như một tờ giấy mỏng manh, yếu ớt không chịu được.
“Giết ngươi!’’
Từ Bắc Vọng đau khổ hét.
Nhưng cự quyền đáng sợ vẫn chậm chạp không rơi xuống.
Hắn dường như bị rơi vào đầm lầy, càng tránh né thì lại càng chìm sâu, cả người chìm đắm trong ký ức vô hình, toàn thân cứng ngắt như bị trói chặt bởi hàng vạn xiềng xích.
“Giết ngươi!’’
Hắn dữ tợn nghiêm mặt, nhưng ánh mắt lại thơ thẩn không bến bờ, sát ý bừng bừng lập tức bị tan vỡ, thân thể chống lại linh hồn, ký ức đang sử dụng cơ thể.
“Ngươi vĩnh viễn sẽ không động tay với ta, ta tin chắc là như thế.’’
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ úp mở đôi môi đỏ mọng, đôi đồng tử xanh ngọc sâu xa ánh lên hào quang.
Mây đen tràn ngập khắp thế giới biến mất gần như không còn, một vòng ráng chiều chiếu rọi trên ao Thái Sơ.
“Ta rốt cuộc bị sao vậy?’’
Từ Bắc Vọng cảm thấy hoảng sợ với bản thân lúc này, hắn vội vàng ôm chặt lấy chính mình.
“Ta bị sao vậy?!’’
Hắn nhìn chằm chằm thân ảnh váy tím, điên cuồng rồi tuyệt vọng kêu to.
“Ngươi bị bệnh.’’
Hai tròng mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên đỏ bừng, trái tim đau đớn như bị dao cắt.
Từ Bắc Vọng cười thảm một tiếng, gần như cầu xin mà nói: “Ngươi đừng tra tấn ta nữa.’’
Hắn biết sơ hở duy nhất của mình đích thị là nữ nhân này, từ khi trở về từ Vô Tẫn Táng Thổ, hắn vốn dĩ có thể đối diện với nàng mà không hề rung động, nhưng tinh sa âm dương lại khiến hắn khủng hoảng bất an.
Hai người dường như lại bị buộc chặt ở cùng một chỗ, hắn muốn chặt đứt duyên phận nhân quả này, hắn rất sợ tương lai hai người sẽ lại tiếp tục quấn lấy nhau.
Nhưng tại sao, hắn lại không thể đụng vào nàng!
Hắn có thể không chút cố kỵ gì tàn phá chúng sanh trong chư thiên vạn vực, nhưng lại không dám đụng tới dù chỉ là một sợi tóc của nàng.
“Ta nhất định sẽ tìm ngươi quay về.’’
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ cúi đầu, che khuất sự mất mát ở đáy mắt.
Dù rằng tâm sức đã quá mệt mỏi, dù rằng đã từng phát điên sụp đổ, nhưng nàng chưa bao giờ muốn buông bỏ.
Tình cảm lúc trước của bọn họ tuyệt đối sẽ không bị bao phủ trong bụi bặm của năm tháng.
Một khi buông tay, vậy tất cả đều sẽ trở thành nhất thời, thật sự không bao giờ có thể xuất hiện cùng nhau được nữa.
“Tinh Không Bỉ Ngạn, nơi tận cùng vũ trụ, một địa phương không xác định, cho dù bao nhiêu kỷ nguyên trôi qua, ta cũng muốn chữa trị cho ngươi.’’
Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nâng mắt, giọng điệu bình thản mang theo tâm trạng không cho phép chùn bước.
Ngươi là người trêu chọc ta trước, ngươi đã cho ta khoảng thời gian tươi đẹp nhất, từ đó trở đi, ta đã hy vọng chúng ta sẽ ở bên nhau vĩnh viễn.
“Ta phải kết hôn với Vô Thiên Yếm Vãn, bây giờ phải đến Vĩnh Hằng Quốc Độ cầu hôn.’’
Từ Bắc Vọng cười lạnh một tiếng, nhưng giọng nói lại lanh lảnh.
Vào giây phút không có đủ can đảm để động thủ, hắn đã hoàn toàn đánh mất quyền chủ động.
Giống như một phế vật yếu đuối, bây giờ là tinh sa âm dương, tương lai sẽ còn có liên hệ nhân quả gì nữa? Nếu còn tiếp tục nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ bị kéo vào lốc xoáy vô tận.
Hắn chỉ có thể dùng cách này để ép buộc nàng buông tha mình.
Một mặt, hắn có thể tiếp tục cắn nuốt Minh khí mà mình luôn tâm tâm niệm niệm. Một mặt khác, hắn có thể khiến Hoàng Cẩm Sương đau lòng, không còn dây dưa không ngớt với hắn nữa.
Đồng tử của Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên tối sầm, không chút dấu hiệu nào mà thất thố, mặt mày lạnh lẽo thấu xương, lạnh lùng nói: “Ta sẽ khiến nàng ta rơi xuống địa ngục vô tận vĩnh viễn!’’
“Thử xem.’’
Ánh mắt Từ Bắc Vọng yên ắng trống rỗng, bỗng hóa thành một ngôi sao chổi, đi về phía Vĩnh Hằng Quốc Độ.