Một mình độc chiến với hai thiên kiêu cái thế của Vô Cực thị, Vô Cực Nhị buộc phải thiêu đốt tinh huyết, liệu ai có thể tạo ra một chiến tích huy hoàng như vậy trong kỷ nguyên thời đại này ngoài hắn?
Dù có trôi qua mấy ngàn vạn năm, hắn vẫn tung bay một cách kiêu hãnh và ngoạn mục trong lịch sử khô héo của vũ trụ.
Áo bào trắng cấm kỵ, cũng có thể gọi là kẻ điên Thái Sơ, hắn đã thực sự đưa ra lời khiêu chiến mạnh mẽ đối với ngôi vị cao nhất với quyết tâm không thể lay chuyển.
Với thủ đoạn khủng bố như vậy, nhưng hắn lại chỉ có thể đứng thứ tư trong bảng Vấn Đỉnh!
Rốt cuộc Vô Cực Nhất, Vô Cực Nhị, Diễn Hóa Trường Khanh còn giấu bao nhiêu con bài chưa lật không muốn người ngoài biết nữa?
Bốn người bọn hắn, ai sẽ là người tuột lại phía sau, liệu một vị vua mới sẽ đăng cơ?
Vô Thiên Yếm Vãn và Hoàng Cẩm Sương liệu có đủ thực lực để trở thành một trong sáu người đứng đầu hay không?
Cư thiên vạn vực bàn tán xôn xao, hàng vạn sinh linh chờ mong rồi lại hy vọng, đỉnh điểm cao trào của trận chiến kinh thiên động địa này sẽ không còn quá xa.
Còn cái tên Vô Cực Ẩm Hận khắc ghi dấu vết lên lịch sử kỷ nguyên một lần nữa, cho dù hắn đã từng bị vũ trụ lãng quên, rồi lại dùng một cách thức không thể tưởng tượng nổi khiến thế nhân nhớ mãi không quên!
Sáng lập nên một đôi oan gia điên cuồng!
m dương nhất thể, Hoàng Thần Nữ và kẻ điên Thái Sơ rốt cuộc sẽ đi về đâu?
Chuyện này làm cho chư thiên vạn vực rất hưng phấn hả hê, thử hỏi có mấy ai mà không có tâm lý xem náo nhiệt chứ? Đặc biệt là loại sự kiện thú vị kỳ lạ muôn đời này!
...
...
Lằn ranh vũ trụ bị ăn mòn từng tấc một, băng vụn hoà lẫn với màn sương mù, nam tử áo trắng tựa như Ma thần, tóc tai phất phơ, đôi mắt nhỏ huyết dịch hoàng kim, Kỷ Nguyên Bất Diệt Thế không ngừng trút xuống lửa giận cuồn cuộn.
“Ai cũng không thể khống chế ta, ai cũng không thể uy hiếp ta…’’. Từ Bắc Vọng cô đơn đứng sừng sững trên bầu trời, bất lực mà bàng hoàng, chỉ biết thì thào lẩm bẩm với chính mình.
Hắn có thể cảm nhận được thông qua sự kết hợp Táng khí và Minh khí, nguồn gốc của âm dương nhị khí xuất phát từ Tinh Không Bỉ Ngạn, một vũ trụ không xác định.
Từ Bắc Vọng có thể bất chấp tất cả để ăn mòn và loại bỏ dương thể, nhưng hắn cũng không dám đánh cược.
Từ Bắc Vọng từng dám lấy tính mạng đánh cược được ăn cả ngã về không, thiếu niên giống dân cờ bạc kia đã đi xa rồi, bây giờ hắn đã trở nên cẩn thận hơn rất nhiên.
Nếu lỡ như thất bại thì sao?
Hắn là Vĩnh Dạ Quân Vương trong tương lai, hắn phải đi lên con đường giết chóc vô địch, sao có thể mất mạng như thế?
Mất đi tâm lý của dân cờ bạc, Từ Bắc Vọng chỉ có thể cam lòng để mặc nữ nhân kia điều khiển chính mình.
Trong trí nhớ, nàng rõ ràng là người khiến hắn thoải mái và say đắm, nhưng bây giờ lại vô cùng kháng cực, cứ như muốn chọc thủng nên một sơ hở trên linh hồn hoàn mỹ không tì vết của hắn.
“Ta không cho phép!’’
Đại đạo lặng lẽ chấn động, hàng vạn ánh sao tán loạn, thân ảnh trắng tinh bay nhanh về phía ngôi sao kia…
“Cút, đừng đi theo ta!’’
Hắn không thể khống chế được cảm xúc, đột nhiên lớn tiếng rít gào, khiến cho vầng Đại Nhật huy hoàng phía sau dừng lại, vắt ngang dưới bầu trời đầy sao.
Sắc mặt của các lão quái vật tối sầm, chỉ có thể tự mình hậm hực.
Thái độ thối tha đến nhường này, nếu không vì hắn là bộ mặt của Nhật Bất Lạc, thì bọn họ đã sớm rút xương luyện hồn kẻ này rồi, đúng là vô cùng khiến kẻ khác chán ghét.
“Hắn dư sức tự bảo vệ mình, trở về bàn bạc nên phá giải âm dương nhất thể đi.’’
Một nhân vật đứng đầu vũ trụ lên tiếng, quay về Xích Ô Cổ Tinh.
...
...
Bên mặt ao Cửu Châu, mặt hồ trong suốt sáng ngời chiếu rọi thân ảnh một nữ tử cao quý phong hoa tuyệt đại.
Tay áo tung bay, cặp chân ngọc trắng sáng dập dềnh trong nước, nàng ngóng nhìn bầu trời xa xa, đôi mắt xanh biếc liên tục lóe sáng.
Tuy rằng ánh mắt của chó săn không ẩn chứa sự dịu dàng đến cực hạn nữa, nhưng hắn cũng coi như là đạp gió vượt sông, một nắng hai sương đến gặp nàng rồi.
“Ta muốn hôn ngươi.’’
Nam tử tuấn mỹ không góc chết xuất hiện bên cạnh nàng, giọng nói mang theo sự chờ mong đầy thận trọng và vui vẻ giống như trước kia.
Thần sắc Đệ Ngũ Cẩm Sương tràn đầy hoảng hốt, đáy mắt có sóng nước dập dềnh, nàng rụt rè nâng chiếc cằm tinh xảo lên: “Cho phép.’’
Từ Bắc Vọng trầm mặc, sau đó ung dung lấy một cái tất chân màu đen bóng loáng nhẵn nhụi từ trong người ra.
“Nương nương, ti chức đến đây.’’
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, mang theo ý muốn hỏi han.
Đệ Ngũ Cẩm Sương chớp mắt hai cái, lúng ta lúng túng tựa vào ghế, hai con ngươi chăm chú dừng lại ở người trước mắt.
Nàng giống như con chim được thả khỏi lồng, vô cùng đắc ý sau khoảng thời gian bị giam cầm trong tuyệt vọng, lại giống như mảnh đất nứt nẻ khô khan nhận lấy một giọt mưa.
Đây không phải mơ, cũng không phải là nàng đang đắm chìm trong ảo giác, hắn đã trở lại.
Từ Bắc Vọng im lặng như một kẻ câm, chỉ hơi khom người về phía trước, nâng đôi chân ngọc hoàn mỹ lên, nhìn chăm chú vào bắp thịt sáng loáng kia thật lâu, sau đó bọc tất chân ở trên ngón chân trắng mịn, dần dần kéo lên đến phần đùi đẫy đà, đặt chân trên khuỷu tay.
Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút rung động, nếu nói căng thẳng chờ mong, thì phần nhiều là khó có thể tin nỗi, bởi vì mỗi một động tác của đối phương đều quen thuộc như thế.
“Nương nương…’’
Từ Bắc Vọng cúi người xuống, lông mi chạm vào lông mi, hắn hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng.
Đôi môi kề sát vào nhau, hai người cũng không biết nên ứng xử thế nào, gần hai trăm năm chưa từng hôn môi, hành động rất mới lạ trúc trắc.
Dần dần, hai bên như cùng chơi trốn tìm trong vườn hoa đầy sương mù, nhanh chóng hiểu rõ và cảm nhận lấy sự tồn tại của nhau, tựa như bản năng cao cấp đang quyết đấu, chăm chú chém giết.
Mái tóc đen dài của Đệ Ngũ Cẩm Sương đã trở nên rối loạn, ánh mắt có chút mơ hồ, bối rối rồi lại hoảng hốt, bộ dáng có chút chật vật, nhưng nàng lại si mê cảm giác này.
Nàng hổn hển hô hấp trong cơn chật vật, đôi mắt xanh ngọc từ từ hé mở, rồi chợt nhìn thấy một đôi mắt đen thâm thúy.
Chó săn chưa bao giờ mở mắt khi hôn.