Nam tử áo trắng nở nụ cười gian ác, đường dọc giữa trán tuôn ra táng khí cuồn cuộn, tạo thành đám sương mù dày đặc như mây đen, ăn mòn phá hủy một vùng không gian trăm vạn dặm.
Tiếng thổn thức vang vọng trong khoảng không sâu thẳm, táng khí lan đến gần các sinh linh, khiến cho mạch máu dưới da của từng người lần lượt nhô lên, trông giống như mạng nhện màu xanh.
Trong chớp mắt, một đám người đã biến thành tro bụi.
Cảnh tượng này quá mức kinh khủng, cùng với sự xuất hiện quỷ dị của màn sương mù xám xịt, ngay cả những cường giả Chí Cao cũng phải run sợ.
Bùm bùm!
Hai thiên kiêu cái thế của Vô Cực thị lập tức xông phá trời cao, tế đàn bảy màu và pháp môn vô tận rơi xuống, mang theo uy lực sát phạt to lớn!
“Thoải mái!”
Nam tử áo trắng tóc vàng múa may điên cuồng, hai mắt đỏ rực như Thần Ma đến từ Địa Ngục, hắn đứng sừng sững giữa tinh không, dùng một tay ngưng tụ táng khí và minh khí, tạo thành một chưởng rồi cứ thế đánh xuống.
Oanh!
Một trận chiến kinh thiên động địa nổ ra, lực lượng hủy diệt va chạm mãnh liệt với sức mạnh Đại Đế, vòm trời to lớn gần như sụp đổ, như thể hôm nay chính là ngày tận thế của vũ trụ.
Không ai có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, tất cả mọi vật đều vỡ vụn, cánh đồng hoang vu nứt toác, tạo thành vô số khe hở, mọi sinh linh đều bị ăn mòn thành bộ xương trắng.
“Chuyện này cuối cùng là sao?”
Con ngươi Vô Thiên Yếm Vãn thít chặt, dáng vẻ cực kì kinh sợ.
Minh khí hòa lẫn cùng tử khí sao?
“Tiếp tục chiến đấu!”
Hàng vạn ngôi sao trong vũ trụ hội tụ lại với nhau, sức mạnh tinh đấu không ngừng sinh sôi, dường như không thể bị tiêu diệt, mà thậm chí còn trở nên sáng chói đến cực hạn.
Từ Bắc Vọng cười đến mức điên cuồng, cảm giác chiến đấu nhẹ nhàng mà kéo dài này khiến hắn hết sức hưởng thụ, thậm chí còn mê luyến.
Tiếp đó, hắn phát động một đợt công kích khủng bổ, thân thể hóa thành sao trời, vạn vật đều bị phá hủy, không gì có thể ngăn cản.
“Tên điên này … ”
Hai người Vô Cực vị lạnh toát sống lưng, không dám khinh thường, thân thể bộc phát hàng vạn Trật Tự Tỏa Liên, cuốn lấy bầu trời đầy sao, dung hợp chúng vào tận xương cốt để không ngừng gia tăng chiến lực.
“Đây chính là niềm tự hào của Thái Sơ thị, đây là lý do tại sao chúng ta quá dung túng hắn.”
Trên vầng Đại Nhật huy hoàng có kích thước hàng vạn trường, rất nhiều lão quái vật tóc vàng mỉm cười, khuôn mặt đều biểu lộ ý chí thắng lợi nằm trong tầm tay.
Dù đã chiến đấu hơn ba mươi hiệp, nhưng tiểu bối chưa hề sử dụng bất kì Đạo khí hay thần vật nào, chỉ dựa vào nhục thân để chống lại hết thảy.
Sự cường đại của hắn không có từ ngữ nào có thể miêu tả được, trừ khi Vô Cực Nhị ra trận, nếu không thì thắng bại đã rõ.
Bỗng nhiên.
“Ta là Ngao Bặc, đến đây giúp đỡ các ngươi.”
Một con Cốt Long (rồng xương) mang huyết mạch cổ lão đi lang thang trên chiến, tứ chi vững như trụ trời, chèo chống toàn bộ tinh không.
Vảy rồng màu tím phát ra ánh sáng kỳ lạ, đôi mắt to lớn ẩn chứa hận ý ngồng đậm, đánh ra luồng khí Chí Tôn Long về phía người áo bào trắng!
Cảnh tượng đột ngột này khiến cho hàng vạn sinh linh đều bị chấn động, hai đấu một còn chưa đủ, hiện giờ còn có thêm cả Ngao Bặc xếp thứ mười sáu trong Bảng Vấn Đỉnh.
“Ta phải giết ngươi!”
Ngao Bặc phát ra khí thế hào hùng, ngửa cổ lên trời rồi hét lớn.
Tên điên Thái Sơ mang lại sự sỉ nhục khó mà khuất phục đến cho Bắc Cực Thú Liệp, khiến toàn bộ cổ thú đều đã bị đóng đinh vào trụ cột nhục nhã của kỷ nguyên lịch sử!
Hiện tại đã có cơ hội báo thù, làm sao nó có thể bỏ qua?
Nó di chuyển tới lui ở bên mép chiến trường, tìm cơ hội đánh lén tên điên Thái Sơ, dù sao thì các Thần Tộc Hoàng Kim đã đồng thời ký kết hiệp ước, trưởng bối không được xen vào những chuyện này.
Đánh lén có đáng xấu hổ thì sao?
Đạt được mục đích là được!
Ngay khi nó đang đắc ý, một thế giới thứ nguyên cuồn cuộn giữa bầu trời đầy sao, một bức họa được cuộn tròn lướt qua, một thân ảnh lạnh lùng tuyệt mỹ đang đứng trên đó.
Một đóa hoa linh lăng không ngừng diễn hóa, tựa như một dòng sông băng đang dần dần biến đổi, một tòa băng sơn tưởng chừng chỉ xuất hiện trong thần thoại đột nhiên rơi xuống, khiến cho vô số năng lượng bị đóng băng và nứt thành bột mịn.
“Ta …”
Tiếng nói đột nhiên im bặt, một chiến trường khác bất ngờ được khai mở giữa tinh không, khiến chư thiên vạn vực rợn cả tóc gáy.
Lớp vảy màu tím bị bao phủ trong máu tươi, đầu rồng to lớn bị trấn áp dưới lớp băng, từng khúc da thịt bị từng đoá hoa linh lăng cắt đứt.
Bốn tảng năm khúc thịt rồng vỡ vụn rồi chảy xuôi theo dòng nước băng, như thể nó đã bị đóng băng hàng trăm triệu năm, kiên cố tồn tại từ bao đời.
Không gian như bị bao trùm bởi một ống giảm thanh, toàn bộ Tinh vực Lục Hằng lặng ngắt như tờ, ngay cả chiến trường bên kia cũng ngừng lại.
Ngao Bặc vừa mới động thủ, cứ như thế mất mạng?
Chết rồi?
“Oanh!”
Một kết quả quá chấn động, tất cả các sinh linh trong chư thiên vạn vực sinh linh nghẹn họng trố mắt, đại não rơi vào trong trạng thái ngừng hoạt động, dường như mất khả năng suy nghĩ, ai nấy chỉ biết chết lặng nhìn về thân ảnh tuyệt đại vô song kia.
Hoàng Cẩm Sương!
Đã qua bao lâu?
Nàng ấy ra tay lần nữa.
Cho đến nay, thần thoại hiếm khi xuất hiện một thần nữ hoàn mỹ tuyệt luân đến như thế.
Một chiêu trấn sát Ngao Bặc, thiên kiêu xếp thứ mười sáu trong bảng Vấn Đỉnh, đã phá tan sự nghi ngờ và trào phúng của chư thiên vạn vực đối với nàng.