“Ai muốn trở thành kẻ thù của ta?”
“Mau đến giết ta đi!”
Nam tử áo trắng tóc tai bù xù, ống tay áo phất phới giữa không trung, khí tức phá hủy từng tấc từng tấc đất vũ trụ.
Phôi thai trong cơ thể hắn đã hình thành được một phần tư, chỉ cần tiếp tục luyện hóa tăng trưởng, hắn nhất định sẽ sáng tạo ra bản ngã vượt qua cả đại đạo vũ trụ.
“Bốn mươi tư người còn lại, nhanh chóng lăn ra mà đây giết ta!”
Biểu cảm của Từ Bắc Vọng dần dần vặn vẹo, tư vị của việc cai trị sinh tử thật sự quá mỹ diệu, khiến hắn trở nên điên cuồng từ khi nào không hay.
Trong vũ trụ bao la rộng lớn, rất nhiều thân ảnh vĩ ngạn đứng phía xa xa, không dám tiến lại gần áo bào trắng cấm kỵ.
Nhật Bất Lạc căn bản không thể phong tỏa tin tức, tin tức về cái chết của Thái Sơ Thương ̉n đã lan truyền khắp chư thiên, vô số người sởn tóc gáy.
Cường đại mà vô tình, khủng bố mà đẫm máu!
Mọi người đều suy đoán cuộc tranh trài Tinh Không Bỉ Ngạn sẽ bắt đầu từ áo bào trắng cấm kỵ, nhưng không ai có thể đoán được là Thái Sơ Thương ̉n sẽ trở thành vong hồn đầu tiên.
Bọn hắn đều có cùng một dòng huyết mạch nha!
Áo bào trắng cấm kỵ tàn nhẫn đến mức lục thân không nhận!
Lại có thêm một kẻ mất trí được ghi vào lịch sử kỷ nguyên.
Nếu chỉ là một kẻ điên tầm thường, mọi người sẽ cảm thấy đồng tình thương hại. Nhưng nếu là áo bào trắng cấm kỵ thì ——
Mọi người chỉ cảm thấy kinh hãi cực hạn!
“Mau lăn ra đây giết ta đi!”
Trong làn tóc vàng kim đang nhảy múa, nam tử áo trắng khàn giọng hét lê, hai con ngươi tối tăm trở nên trống rỗng tĩnh mịch.
Một bức họa vô hình vô sắc trải ra giữa vũ trụ, đó chính là bảo vật trấn tộc của Thất Quan Vương, cũng là thần vật đứng thứ ba trong Chư Tiên Khí Vật Phổ, ngay cả Đạo Quân cũng không cảm nhận được vết tích của nó.
Một thân ảnh váy tím ngồi trên Cửu Trọng Thiên, toàn thân đắm chìm trong khí tức Huyền Hoàng cuồn cuộn, đạo văn vờn quanh như mây khói, quấn quýt không buông thân hình tuyệt đại vô song.
“Tiểu phôi đản…”
Hai mắt Phì Miêu trở nên sưng đỏ, bộ dáng điên cuồng của tiểu phôi đản khiến nó rất thống khổ.
“Đều tại ngươi!”
Nó đấm thùm thụp vào người bên cạnh, từng giọt nước mắt lăn dài trên bờ má.
Đệ Ngũ Cẩm Sương không tức giận, cũng không điên cuồng tuyệt vọng, nàng chỉ bình tĩnh đến mức bi thương: “Hắn chỉ bị bệnh thôi, hắn sẽ ổn thôi.”
Sau khi nam tử áo trắng và đạo khí vũ trụ hòa thành nhất thể, bức họa cuộn tròn chậm rãi đi theo từ phía sau.
Đệ Ngũ Cẩm Sương đứng phía xa xa nhìn về hắn, theo dõi từng nhất cử nhất động của hắn.
“Tiểu phôi đản!”
Phì Miêu lau khô nước mắt, hoá thành một con cự long rồi chạy về phía nam tử áo trắng.
Từ Bắc Vọng đột nhiên cảm thấy sởn cả gai óc, hắn mơ hồ nhìn thấy một con mèo mập mạp màu trắng như tuyết đang lao tới từ thế giới rộng lớn mơ hồ trong vũ trụ sâu thẳm.
“Ngươi đã tỉnh?”
Hắn nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, meo meo đã nuốt chửng hạt giống bất diệt bất tử rồi á!”
Phì Miêu giương đôi mắt óng ánh to tròn, nói bằng âm thanh mềm mại đáng yêu như mọi khi.
Từ Bắc Vọng nhìn nó mấy giây rồi nhíu mày nói: “Nhớ phải cách xa ta một chút, nếu không nể tình nghĩa hai bên, ta đã sớm bóp nát ngươi.”
Đầu óc Phì Miêu trở nên trống rống trong giây lát, nó giơ hai móng vuốt lên, nói năng lộn xộn: “Có phải là, meo meo làm sai ở đâu rồi không……”
Nó cúi đầu rồi mím môi, nước mắt lại tràn trề bờ mi, tiểu phôi đản không còn yêu thương meo meo nữa.
“Thái Sơ Bắc Vọng, chúng ta lại gặp mặt.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương đi ra từ khí tức Huyền Hoàng, nàng chưa bao giờ hành xử dịu dàng đến nhường này, nhưng vẫn cố gắng hết sức để nói với hắn bằng giọng điệu ôn hoà.
“Không sợ chết?”
Từ Bắc Vọng có chút cảnh giác, trầm giọng nói: “Ngươi đang đánh cược rằng ta sẽ không giết ngươi?”
Một từ “giết” không chỉ khiến Phì Miêu ra sức bịt tai, mà còn làm cho ngón tay Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ run, nàng không thể kìm nén được nỗi đau, cảm xúc lại bị mất kiểm soát: “Ngươi có thể trả thù ta, có thể tra tấn ta!”
“Ha ha……”
Từ Bắc Vọng nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ, sau đó hắn cười đến mức ngả nghiêng.
“Ngươi từng bị táng khí ăn mòn, bị giam cầm ý thức, chắc hẳn vẫn còn nhớ rõ những ký ức thống khổ khi linh hồn bị tan vỡ thành mảnh nhỏ?”
“Ha ha ha ha, ta đã trải qua hai mươi năm cực hình, hai mươi năm sống không bằng chết, hai mươi năm không thể trở thành Đại Đế!”
“Ai tra tấn ai?”
Tiếng cười của hắn đột nhiên dừng lại, con ngươi màu đen loé lên một tia giễu cợt.
Phì Miêu nghe được, cổ họng phát ra tiếng khóc nỉ non, đưa tay lau nước mắt, nhưng thật sự không có giọt nước mắt nào.
Nó chỉ bị táng khí ăn mòn trong nháy mắt, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn đến mức chết đi sống lại, tinh thần bị cắt ra từng chút một.
Mỗi lần nghĩ đến thời khắc đó, nó liền muốn rên rỉ gầm thét.
Tiểu phôi đản thống khổ như vậy suốt hai mươi năm liền……
“Ngươi theo ta đến một chỗ, ta đưa cho ngươi một kiện Minh vật.”
Nói đến đây, một thanh trường đao tuôn trào làn sương xám xịt lơ lửng trong bức tranh.
Nàng sớm đã tuyệt vọng đến cực hạn, giống như người rơi xuống vực sâu không đáy, nhưng vẫn cố gắng làm theo một chấp niệm duy nhất, chính là tìm lại chó săn của trước kia.
Bởi vì không còn cảm xúc của một người bình thường, nên đối với hắn, chỉ có lợi ích là trên hết.
Từ Bắc Vọng híp híp mắt, cẩn thận cân nhắc trong lòng.
Phì Miêu không thể tạo thành uy hiếp đối với hắn. Tuy Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút thần bí khó lường, nhưng chắc hẳn cũng không có cách nào lay chuyển được Hắc Dạ Quân Vương. Nhưng cho dù nguy hiểm đến mấy, hắn vẫn có thể trốn thoát được.
“Có thể.”
Hắn vô cảm như đang đối diện với một kẻ râu ria không đáng quan tâm.
Phì Miêu không thể chịu được dáng vẻ tuyệt tình của tiểu phôi đản, nhưng nó nghĩ đến lời nói của đại phôi đản trong lúc khóc lóc ——
Hắn bị bệnh.
Vì thế, Phì Miêu chịu đựng sự khó chịu, tự mình ghé vào bức họa, mặt mày có chút ủ ê.
Tất cả đều do đại phôi đản tạo nghiệt, khiến cho tiểu phôi đản chịu khổ sở đến như vậy, cho dù nó cả ngày chán nản tức giận trong lòng cũng không thể giúp được gì.
Nó rất hi vọng tiểu phôi đản chỉ bị mất trí nhớ, nêu như tìm lại được ký ức thì tốt rồi, nhưng hiện tại hắn lại…..