Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 568: Giống như trước đây (2)




Lão tổ tông vốn vẫn luôn bình tĩnh ung dung, nhưng hiện tại đã phẫn nộ đến mức tâm cảnh đều bị xoắn nát.

Từ thời thần thoại cho đến nay, chưa bao giờ có một người vô pháp vô thiên như vậy xuất hiện tại Nhật Bất lạc.

Hắn hoàn toàn xem thường tộc quy, đối xử với tộc nhân giống như một con kiến hôi, quá mức tự cao tự đại!

“Giữa ta và hắn, nhất định phải có một người chết. Ta quả thực muốn giết cái tên phế vật này!”

“Thay vì để hắn làm xấu mặt Thái Sơ thị bằng cách chết dưới tay kẻ khác, thì không bằng để ta thanh lý môn hộ.”

Giọng nói của Từ Bắc Vọng lạnh lẽo thấu xương, bàn tay khổng lồ màu đen xám xẹt qua bầu trời đầy sao mà không hề báo trước, bao phủ một vùng không gian có bán kính vạn mét, hoàn toàn nhấn chìm Thái Sơ Thương ̉n.

“Ngươi dám sỉ nhục ta!”

Thái Sơ Thương ̉n tái mét mặt mày, tất cả sự tức giận tích tụ bấy lâu nay đều đã bùng phát, hắn không cho phép bản thân mình sống như một con rùa đen rụt đầu nữa.

Oanh!

Một giọt tinh huyết bay lên không trung, diễn hoá thành lò lửa khổng lồ, phát ra ánh sáng vàng kim vô cùng rực rỡ, giống như từng vòng tròn mặt trời nóng rực đang điên cuồng thiêu đốt.

Thái Sơ Thương ̉n đứng sừng sừng trên Vô Song Họa Cuốn, từng tia sáng vàng kim xuyên qua hư không, giống như muôn ngàn con sông rực lửa đang chảy xiết.

“Nhào vô!”

Hắn giận dữ gầm lên.

Tinh không biến hóa quỷ dị, khí tức thôn phệ cuồn cuộn bao vây lấy nam tử áo trắng, tước đi từng tấc từng tấc đạo lực Đại Đế của hắn ta.

Đó chính là Đạo khí đứng thứ 103 của Chư Thiên Vật Khí Phổ, có thể kéo cảnh giới của đối thủ xuống cùng cảnh giới của mình, chúng sinh đều bình đẳng.

“Kẻ có thiên phú, chính là muốn làm gì thì làm……”

Thái Sơ Hồng nhìn thấy tất cả, thầm than thở một tiếng.

Xem thái độ thờ ơ của các lão tổ tông, bọn họ dường như không có ý định ngăn cản.

Thành thật mà nói, lời nói biến thái kia cũng có một chút đạo lý, vì một khi quyết định tham gia Tinh Không Bỉ Ngan, thì ai nấy cũng đều phải đối mặt với nguy cơ sinh tử từng thời từng khắc.

Thái Sơ Bắc Vọng nắm giữ mấy kiện Đạo khí đứng đầu, Vô Song Họa Cuốn không áp chế hắn được bao lâu nữa đâu.

“Ngươi thật sự có dũng khí động thủ với ta?”

Thanh âm của Từ Bắc Vọng âm u mơ hồ, tựa như vô số u linh đang nghẹn ngào nức nở.

Đường dọc ở giữa vầng trán của hắn vận chuyển linh lực với tốc độ khủng khiếp, chỉ một ý niệm cũng đủ khiến chư thiên máu chảy thành sông, xác chất thành núi.

Uy thế mênh mông không gì so sánh được, giống như khí tức tử vong không thể chống lại được.

Vào thời điểm cự chưởng bao trùm, tinh không run rẩy kịch liệt, biên giới vũ trụ xuất hiện vết nứt, tất cả đều bị ảnh hưởng bởi lực lượng hủy diệt.

̀m ầm!

Sức công kích của vạn đạo hỏa diễm một đi không trở lại, bị vô số ánh sao hóa giải một cách dễ dàng, không gây thương tổn đến một sợi lông của nam tử áo trắng.

“Tại sao ngươi có thể mạnh như vậy?”

Thái Sơ Thương ̉n rốt cuộc cũng đã hiểu ra sự chênh lệnh giữa hai người, hắn lập tức cảm thấy tứ chi lạnh lẽo, nội tâm tràn ngập sự hối hận vô bờ bến.

“Không muốn!”

Tiếng gào thét vang lên thảm thiết, Thái Sơ Thương ̉n lấy ra một tấm áo bào đỉnh cấp, tạo thành tấm lá chắn bằng năng lượng hỗn độn, hòng chống cự một chưởng hủy diệt này.

Nhóm người Thái Sơ Hồng không khỏi có chút suy sụp chán nản.

Lão tổ tông cho phép hắn ngang ngược như vậy, cũng chính bởi vì hắn mạnh như vậy.

Nếu có năng lực tầm tầm như nhau, tại sao Nhât Bất Lạc có thể bỏ qua một phôi thai thiên đạo đỉnh cấp?

Oanh!

Vô Song họa Cuốn giống như một tấm vải mỏng bị chọc thủng, sắc mặt Thái Sơ Thương ̉n trở nên trắng bệnh, cảm giác bất lực lan tràn khắp người, thần hồn Cổ Đế rơi xuống âm gian.

Một bộ hài cốt bị ăn mòn đến mức thay đổi hình dạng phiêu đãng giữa hư không, chỉ còn sót lại một sợi tóc phất phơ theo gió.

Rất nhiều thân ảnh tóc vàng đều cảm thấy không rét mà run.

Thủ đoạn như vậy chưa từng thấy trước đây, như thể Tử Thần vượt qua dòng sông thời gian để đến với thế giới này.

Chỉ một chiêu.

Ngay cả Đạo khí cũng chưa sử dụng!

Thái Sơ Bắc Vọng thật đáng sợ, kể cả Thiên Đế đỉnh phong ra mặt, cuối cùng chỉ có thể nuối hận.

Nam tử áo trắng khôi phục dáng vẻ ung dung, ngay cả khi giết người, hắn cũng lịch sự tao nhã đến lạ thường.

Ánh mắt lộ ra sự thương hại và đau buồn, hắn nhìn sợi tóc kia rồi nói với giọng run run: “Tộc huynh không cần oán ta, đây là ta cứu ngươi một mạng đấy!”

Nói xong, hắn rời khỏi Xích Ô Cổ tinh, phi nhanh trên bầu trời đầy sao của vũ trụ.

Các trưởng lão tóc vàng không biểu lộ vui buồn, chỉ trầm giọng nói: “Đưa đi chuyển thế.”

Mất đi vinh quang đời nay, nhưng may mắn là vẫn có thể chuyển thế trọng sinh.

Nếu so với việc hoàn toàn biến mất, vậy thì cảnh ngộ này vẫn còn tốt chán.

Bọn họ coi như đã hoàn toàn hiểu được tâm tính cực đoan vặn vẹo của tiểu bối, hắn hoàn toàn không có xúc cảm giống người bình thường.

Nhưng hắn rất mạnh.