Hiện giờ vẫn còn một trăm năm trước khi Tinh Không Bỉ Ngạn chính thức khai mở, trong khoảng thời gian này, các thiên kiêu cái thế tham gia tranh đoạt đều có thể sát phạt lẫn nhau.
Bất kể sống chết!
Không được can thiệp!
Điều lệ này đã kéo dài trong vô số kỷ nguyên, và đây cũng là thời điểm tàn khốc nhất của mỗi thời đại, Cổ Đế tàn lụi không thấy, đại đạo khóc lóc thảm thiết.
Ví dụ như Đế Nhai của Vô Miện Chi Vương, hắn suýt nữa đã bỏ mạng dưới tay áo bào trắng cấm kỵ, nhưng lại được trưởng bối cứu vớt.
Nhưng trong một trăm năm trước khi Tinh Không Bỉ Ngạn chính thức khai mở, hiện tượng này nhất định sẽ không xảy ra thêm nữa!
Ngay cả các thiên kiêu cái thế mà Thần Tộc đã ký thác kỳ vọng, dốc hết tâm huyết đi chăng nữa, chết chính là chết, không có bất kỳ trưởng bối nào dám vi phạm giao ước trước đại đạo.
Tàn nhẫn đến mức nào chứ?
Vì vậy, một khi đồng ý tham gia tranh đoạt, bốn mươi lăm thiên kiêu cái thế đã chứng tỏ tinh thần không sợ tử vong, tràn đầy chiến ý của chính mình.
Bởi vì chỉ có tám người được định sẵn để sống sót, các thiên kiêu còn lại đều trở thành đá kê chân, hoặc là chuyển thế sống lại bằng khí tức, hoặc là triệt để chết không nhắm mắt.
Ngay lúc mọi người còn đang trầm ngâm, Dao Thảo Quỳnh Mân, một cường giả Thiên Đế đột nhiên nổ tung ngay tại Nam Thiên Môn, từng mảnh vụn cơ thể của nàng ta trôi nổi giữa Cửu Trọng Thiên, sau đó hoá thành những mảnh gương truyền hình ảnh đến khắp chư thiên vạn vực.
Bên trong có không ít thân ảnh vĩ đại đứng sừng sững giữa không trung, một làn váy tím tung bay ở phía trước, nữ tử cao quý tao nhã vô cảm như cũ, ánh mắt xanh thẳm lạnh nhạt vô biên.
Chư thiên vạn vực chìm trong tĩnh mịch vô biên, Thiên Cung cũng lâm vào trầm mặc quỷ dị.
Thất Quan Vương!
Hoàng Cẩm Sương tới rồi!
Nàng ta không cam lòng chịu thua kém, cũng muốn tiến sang bờ bên kia của tinh không.
Rất nhiều Thần tộc Hoàng Kim không động đậy, ngay cả Nhật Bất Lạc cũng đè nén cơn phẫn nộ.
Chào mừng ngươi đến với cuộc săn giết!
Hiện giờ không phải thời đại thống trị của Thất Quan Vương, một khi liều lĩnh xuất đầu lộ diện, ngươi vẫn nên sẵn sàng đối mặt với cái chết từng thời từng khắc!
Rất nhiều lão quái vật tóc vàng vẫn giữ được bình tĩnh, bởi vì Thần tộc bọn họ đã có Thái Sơ Bắc Vọng!
Các lão quái vật cực kỳ tin tưởng, Thái Sơ Bắc Vọng nhất định sẽ có thể trấn sát dư nghiệt của Thất Quan Vương, tiểu bối của bọn họ có thực lực này!
Bốn mươi bốn Thiên Kiêu tham dự Tinh Không Bỉ Ngạn đồng thời nhìn về phía giai nhân tuyệt sắc kia, Từ Bắc Vọng mỉm cười nhìn chằm chằm cố nhân, trong lòng không nổi lên chút gợn sóng nào.
Vô Thiên Yếm Vãn híp híp mắt, cố gắng phát hiện điều bí mật từ biểu cảm của hai người, nhưng tiếc là không có gì đặc biệt.
“Sao thế?”
Từ Bắc Vọng từng bước đi về phía nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã trộm nhìn ta, nhưng tại sao không tới gặp ta?”
Nữ tử váy đen tóc trắng bày ra thần sắc thong dong, khóe môi khẽ nhếch lên rồi nói: “Nam nhân, ta phải rụt rè.”
Thành thật mà nói, nàng cảm giác mình đã đánh mất quyền kiểm soát, tâm lý tự tin có thể đánh bại Thái Sơ Từ Bắc Vọng của trước kia đã tan biến không còn sót lại chút gì, ngược lại còn sinh ra tia sợ hãi không rõ ràng.
Vậy nên, nàng tuyệt nhiên không dám đi tìm hắn.
Thật trùng hợp, nữ tử tóc nâu trầm mặc từ đầu tới giờ cũng có loại cảm giác này.
Dưới sự chú ý của hàng vạn vạn người, nam tử áo trắng tới gần Vô Thiên Yếm Vãn, kề cận nàng ta rồi nhỏ giọng nói: “Yếm Vãn, trong khoảnh khắc nhìn thấy ngươi, ta đã nghĩ…..”
Thanh âm của hắn vô cùng ôn nhu từ tính, mang theo tia mê hoặc tê dại: “... Bắt lấy ngươi, ngay lập tức!”
Hắn vừa nói, vừa áp môi lên chiếc cổ hồng hào, sau đó nhắm nghiền hai mắt để thưởng thức mùi hương thơm ngát, chóp mũi cọ xát làn da tinh xảo nhẵn nhụi.
Cảnh tượng này hoàn toàn làm cho chư tiên và hàng vạn vạn sinh linh choáng váng đến ngây người, ngay cả vô số thân ảnh vĩ đại cũng phải sững sờ.
Bọn họ đang tán tỉnh nhau à?
Thân thể mềm mại của Vô Thiên Yếm Vãn khẽ run rẩy, đáy mắt có tia ý cười không dễ phát hiện, chẳng lẽ Thái Sơ Bắc Vọng đã bị nàng hấp dẫn sao?
Trong thế giới băng tuyết, Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lẽo tê tái, đau thấu tâm can, một màn này làm cho nàng tê tâm liệt phế!
Hắn đang trả thù nàng sao?
Không cần!
Nàng rất thống khổ!
Làm sao hắn có thể thoải mái tổn thương đến nàng, làm sao hắn có thể lộ ra ánh mắt si mê đối với nữ nhân khác!
Hoàng Như Thị cảm nhận được cảm xúc mất kiểm soát của nữ nhi, bà ta lập tức nắm chặt lấy lòng bàn tay đang run rẩy của nàng, truyền âm hết lần này đến lần khác: “Con rể đang bị bệnh, hắn chỉ là đang bị bệnh.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương không nhúc nhích, nàng cố chấp ngẩng đầu để thể hiện phong thái cao ngạo của mình, nhưng một cỗ chua xót trong nội tâm vẫn không ngừng cuồn cuộn dâng trào.