Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 562: Ta là Hoàng Cẩm Sương (2)




“Tiện nhân, ngươi có nhớ Cung Thái Sơ tại Đại lục Cửu Châu không?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương đặt chân lên bả vai của chó săn, nhìn chằm chằm hắn.

Từ Bắc Vọng hơi sững sờ, những năm tháng đó lần lượt hiện lên trong đầu hắn, hắn nhẹ nhàng nói: “Nương nương, chờ đến khi chúng ta vĩnh viễn trường sinh, thì lập tức trở lại Cửu Châu, sau đó sống một cuộc sống an yên.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn hắn thật lâu, đôi môi mọng khẽ úp mở, dường như không có việc gì nói: “Bổn cung còn chưa có hảo hảo ôm ngươi một lần.”

Từ Bắc Vọng có chút kỳ quái, lão đại cuối cùng cũng đã dỡ bỏ lớp ngụy trang lạnh lùng, biểu lộ bộ dáng ôn nhu dịu dàng.

Hắn có chút không nỡ buông bỏ đôi chân ngọc mà mình yêu thích, sau đó lại liếc nhìn bộ ngực sữa no đủ, cẩn thận nói: “Ti chức cảm thấy mỹ mãn rồi.”

Đôi mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương loé lên một tia nguy hiểm, quát lên: “Ngươi dám ngỗ nghịch bổn cung?”

Chó săn bị kinh sợ, chậm rãi nghiêng người về phía trước, ôm chặt thân hình uyển chuyển vào trong ngực, hai người dựa sát vào nhau.

Đệ Ngũ Cẩm Sương vùi đầu vào lồng ngực hắn, sự lạnh lùng trong đáy mắt còn chưa phai nhạt, gần như ra lệnh nói: “Ngươi nói thật đi, có phải bổn cung đã đối xử tệ bạc với ngươi hay không?”

Từ Bắc Vọng ôn nhu hôn lên mái tóc đen mềm mại, không cần nghĩ ngợi mà nói: “Nương nương tốt biết bao nhiêu, chỉ ti chức mới có thể cảm nhận được.

Giọng điệu hắn ẩn chứa sự sủng nịnh và thỏa mãn.

Ánh nắng ráng chiều chiếu rọi khắp đường chân trời, lan toả sự ấm áp khôn cùng, tóc vàng cùng tóc đen đan xen vào nhau, gần như hòa làm một thể.

Quan trài trong suốt trôi nổi trong thế giới ngập tràn băng tuyết, từng đoá bông tuyết từ từ rơi xuống.

Hoàng Như Thị nhìn nữ tử đang nằm trong lòng nam nhân ở trên ghế treo.

“Cẩm Sương, tỉnh lại.”

Bà run giọng nói.

Ý cười trong đáy mắt của nữ tử dần dần phai nhạt, đôi mắt lạnh lùng trống rỗng nhìn chằm chằm Hoàng Như Thị.

Nàng ta biến sắc trong nháy mắt, lập tức trở nên cuồng loạn: “Cút!”

Hoàng Như Thị cảm thấy lòng đau như cắt, bà chưa từng thấy nữ nhi suy sụp như thế này, cho nên nội tâm như tro tàn, tuyệt vọng đến chết lặng.

Linh hồn của nàng yếu ớt vô cùng, bữa ăn hôm lo bữa mai, thậm chí đã đạt đến mức độ nguy hiểm.

Tình cảnh này lặp đi lặp lại mỗi ngày, sụp đổ rồi lại tự chữa lành, nếu nữ nhi rơi vào ảo giác vĩnh cửu, có lẽ linh hồn cũng sẽ tan biến vào hư vô.

“Ngươi đừng tự lừa gạt chính mình nữa được không.”

Hoàng Như Thị nhắm hai mắt lại, thống khổ không chịu nổi.

Đệ Ngũ Cẩm Sương liều mạng bịt tai lại, tiếp tục chìm đắm trong mộng tưởng, chó săn tiếp tục vén những sợi tóc tán loạn của nàng, sau đó lại đem ra mấy ly trà sữa như đang tranh công.

Nàng cười, cười cười, nhưng khóe miệng lại nếm được vị mặn đắng, nước mắt lưng tròng nhìn về không gian băng tuyết mênh mông.

“Ngươi cút đi!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương lạnh lùng nhìn Hoàng Như Thị, nghẹn ngào rồi khóc lớn.

Nàng vốn là người bình tĩnh lạnh lùng, nhưng bây giờ lại hoá điên hoá cuồng cuồng, chỉ biết nhìn lên bầu trời để tìm kiếm tia nắng trước kia.

Ta đã đánh mất hắn.

“Tất cả là do ta.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương nghe được tiếng nức nở của bản thân, rốt cuộc cũng không biết mình đã khóc bao nhiêu lần, thanh âm này làm cho nàng tuyệt vọng cô quạnh.

Nàng không thể nào quên được ánh mắt không gợn sóng, cũng không quên được lời nói tuyệt tình, dòng thời gian dường như đã dừng lại ở đó.

Nếu đã không thể thoát ra cơn thống khổ, chi bằng đắm chìm trong ảo cảnh, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.

“Cẩm Sương, Tiểu Vọng chỉ đang bị bệnh, ngươi không thể ngã xuống, ngươi phải chữa khỏi cho hắn.”

Hoàng Như Thị yên lặng nhìn nữ nhi, bà cảm thấy bản thân thực sự vô năng.

Từ lúc nữ nhi trở lại Tiên giới, bà liền nhận ra, nam nhân kia chính là toàn bộ tâm tư của nữ nhi. Hắn đã làm tan biến sự lạnh lùng của nữ nhi, khiến nàng biểu lộ tia sáng ấm áp duy nhất.

Nhưng hắn ta đã đi rồi.

Thậm chí còn rời đi rất bình tĩnh.

Sự bình tĩnh đó đã nghiền nát trái tim của nữ nhi thành từng mảnh vỡ nhỏ.

“Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi giống như trước kia, ta không sai.”

“Ngươi đừng tra tấn ta có được không, cầu xin ngươi, ta cầu xin ngươi.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương cuộn mình trên ghế treo, điên cuồng mà tuyệt vọng kêu to.

Nàng cũng không cách nào nhìn thẳng tất cả, nàng cũng không cách nào đối diện với hiện thực đáng sợ này.

Thất vọng cùng tuyệt vọng vô hình, tựa hồ trong nháy mắt muốn rút cạn máu của nàng.

Co thắt.

Bất lực.

“Ta nên làm gì bây giờ…”

Đệ Ngũ Cẩm Sương có chút mê mang, cố sức kiềm chế cơn run rẩy.

Hoàng Như Thị cảm nhận được nỗi lòng bi thương cùng tuyệt vọng của nữ nhi, trái tim hung hăng bị nắm chặt, cho nên lập tức lấy ra một bức họa loang lổ, bao bọc lấy nữ nhi.

Đây là bảo vật trấn tộc của Thất Quan Vương, Đạo khí xếp hạng thứ ba trên Chư Thiên Khí Vật Phổ.

Mẫu thân của bà đã thức tỉnh, ra sức cưỡng ép Thần tộc giao ra bức tranh này cho bà.

Chỉ trong nháy mắt, bức tranh ẩn hiện trong tinh không vô ngần, vượt qua vũ trụ rộng lớn, những người sở hữu tu vi đứng đầu vũ trụ cũng không dễ dàng phát hiện.

Một lát sau, một viên tinh cầu màu vàng xám giáng lâm, từng cây hoa đào trong thế giới đều đã trơ trụi.

Hoàng Như Thị thu hồi bức tranh, lôi kéo nữ nhi chết lặng như cái xác không hồn, đi đến dưới một gốc đào dưới ngọn núi.

“Ngươi đã nói với ta, đó là rượu mà Tiểu Vọng đã ủ cho ngươi.”

Hoàng Như Thị tự tay đào bới bùn đất, lấy ra một hũ rượu phủ đầy hoa đào.

Nàng nhìn chằm chằm hai mắt sưng đỏ của Đệ Ngũ Cẩm Sương, gằn từng chữ mà nói: “Hắn chỉ là bị bệnh, ngươi nhất định có thể chữa khỏi cho hắn, cũng như hắn đã từng chữa khỏi tâm tính lạnh băng của ngươi.”

Ngay khi nắp rượu được vén lên, hương thơm tràn ngập trời đất.

“Thật sao?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương mấp máy đôi môi khô nứt, tận lực phát ra một thanh âm.

Nàng nhấp một ngụm rượu hoa đào, nồng độ vừa vặn ngọt ngào, làm cho gò má không có huyết sắc của nàng có chút nhiễm đỏ.

“Ta sẽ đưa ngươi trở về.”

Đôi mắt nàng hồi phục tia sắc thái, chôn búp bê tinh xảo cao quý vào trong đất, nhẹ giọng nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau đào ra.”