Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 560: Chuyện cũ bay theo gió (2)




Đệ Ngũ Cẩm Sương liều mạng giơ tay che lỗ tai, ý đồ ngăn cản tạp âm mà bên ngoài mang đến.

Nhưng nàng thất bại.

“A!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương phát ra tiếng thét chói tai, cuối cùng ngồi xổm xuống đất, vừa liều mạng lắc đầu vừa hy vọng cảnh tượng vừa rồi không phải sự thật.

Nàng chờ mong chó săn vẫn sẽ ở bên nàng, xoa bóp cho nàng, nịnh nọt nàng như trước kia.

Vì vậy, nàng thường bày ra bộ dáng lạnh lùng trước mặt chó săn, như vậy mới được hưởng thụ sự quan tâm, chăm sóc của hắn.

Nhưng khi đôi mắt xanh biếc đã biến mất theo con rối vỡ vụn, biểu cảm bình tĩnh của hắn càng khiến nàng gần như phát điên.

Ánh mắt dịu dàng ẩm ướt lúc trước, bây giờ lại hờ hững xa cách, càng khiến nàng cảm thấy rất thống khổ!

“Vì cái gì?”

Một tiếng rống thê lương vang vọng khắp trời đất, một chưởng đánh về phía đạo đài, phù văn đầy trời bao quanh lấy nàng.

Lời nói tuyệt tình hoàn toàn không cho Đệ Ngũ Cẩm Sương bất kỳ cơ hội kháng cự và trốn tránh nào, khiến nàng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo toàn thân.

“Vì sao?”

Giọng nói khàn khàn, nàng đờ đẫn nhìn Hoàng Như Thị, giống như tiểu cô nương vừa bị vứt bỏ đang tìm kiếm một chút an ủi.

Đôi mắt xanh luôn trong veo ấy trở nên trống rỗng vô hồn, nàng ngồi ở một góc, tóc tai tán loạn vương vãi khắp sàn, giống như con rối bị cắt đứt dây treo.

“Cẩm Sương…”

Hoàng Như Thị bước qua, ôm chặt con gái vào lòng.

Nỗi buồn khôn nguôi, cảm giác thống khổ của nữ có thể truyền đến bà, khiến trái tim bà đau đớn như bị dao đâm.

Con rể đã thay đổi.

Hắn trở nên mạnh mẽ và đáng sợ hơn rất nhiều, mỗi một khí tức đều ẩn chứa sức mạnh hủy diệt.

Nhưng hắn cũng trở nên tàn nhẫn vô tình hơn rất nhiều, đôi mắt không hề ẩn chứa bất kỳ cảm xúc nào.

Con thể có thể nhẹ nhàng cắt đứt quá khứ, thái độ bình thản như vậy có sức đả thương gấp nhiều lần so với những lời nói ác độc.

“Chính ta đã hại hắn.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương bàng hoàng, cuộn mình trong vòng tay của Hoàng Như Thị.

Người vốn luôn xuất hiện trong giấc mơ, lại hoá thành người xa lạ.

Bởi vì nàng luôn được ưu ái, cho nên không hề biết sợ hãi, cũng chưa bao giờ nở nụ cười chân chính với chó săn. Nhưng đến khi nở nụ cười duy nhất với hắn, nàng lại tự tay phá huỷ con rối.

“Làm sao bây giờ…”

Sống qua một ngàn năm, đây là lần đầu tiên Đệ Ngũ Cẩm Sương cảm thấy bất lực và băn khoăn đến như vậy. Nàng không nhìn thấy con đường phía trước, không tìm thấy giá trị sống của chính mình

Một khi bỏ lỡ người đàn ông từng coi mình là tất cả, cuộc sống thoải mái mà nàng hằng mong ước sẽ trở nên rất xa vời, dường như sẽ không bao giờ xảy ra.

“Ta không cần siêu thoát, ta không cần phi thăng, ta muốn quay về Cửu Châu.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương kéo góc váy Hoàng Như Thị, nghẹn ngào nức nở.

Nếu so sánh thời gian chung đụng mười năm với tuế nguyệt vĩnh hằng, nàng hi vọng mình có thể nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của chó săn mỗi ngày.

Từ khi ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên nữ nhi dựa dẫm vào bà, nhưng Hoàng Như Thị căn bản không cần loại dựa dẫm như vậy, đáy lòng tàn lụi của nữ nhi khiến bà vô cùng đau đớn.

“Hắn chỉ đang bị bệnh, chắc chắn sẽ tốt lên.”

Hoàng Như Thị run rẩy giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má con gái.

“Vậy sao?”

Đôi mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương ngập nước, thì thầm như đang tự hỏi bản thân.

Hoàng Như Thị im lặng, bà không thể nhìn thấu trạng thái của con rể, cũng không dám suy nghĩ sâu xa vì sao hắn lại có thể trở thành con người lạnh lùng, vô tình đến như vậy?

“Sẽ, ngươi sẽ khiến hắn trở về như cũ.”

Hoàng Như Thị vừa nói, vừa chỉnh lại tóc đen rối bù của con gái.

Đệ Ngũ Cẩm Sương tuyệt vọng nhắm mắt, nàng dùng toàn bộ sức lực để ôm chặt Hoàng Như Thị, sau đó gọi cái tên kia từng lần, từng lần một.





Một ngôi sao chổi rực rỡ tung hoành khắp bũ trụ bao la, nó bay qua đến tơi, chết chóc được gieo rắc đến đó!.

Toàn vũ trụ đều chìm trong tĩnh mịch,, vô số thân ảnh vĩ ngạn nghẹn họng trân trối.

Hắn, đã trở lại!

Bùm bùm!

Một cơn sóng hàng vạn trượng quét qua chư thiên vạn vực, vô số ngôi sao sôi trào, hàng vạn vạn sinh linh sục sôi ý chí.

Đều chạy tới trận pháp truyền tống.

“Thái Sơ Bắc Vọng!”

Một vầng Đại Nhật huy hoàng lao đến đến, Thiên Cung đứng sừng sững dưới màn trướng thanh hà lưu ly, vô số lão quái vật Nhật Bất Lạc lần lượt giáng lâm.

Các Thần tộc Hoàng Kim bắt đầu chiếu rọi dị tượng, che phủ toàn bộ vũ trụ, khiến cho đạo vận chìm nổi, năng lực hỗn độn đều bị áp chế.

“Cổ Đế…”

Rất nhiều phôi thai thiên đạo không khỏi kinh hãi, cảnh tượng này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn họ.

Không phải Đại Đế mà là Đại Đế hoàn mỹ!!

Rất chấn động!

Sao có thể như vậy!

Hắn rốt cuộc đã đi đâu?

Bảy mươi năm ngắn ngủi, tu vi Cổ Thần tứ trọng nhảy lên Cổ Đế, hơn nữa khí tức…

“Đã thay đổi.”

Dưới gốc cây liễu to lớn, Vô Cực Nhị nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia kiêng dè không dễ phát hiện.

Hắn ta có cảm giác bị uy hiếp nặng nề, đối phương quá sức mạnh mẽ, toàn thân nồng nặc khí tức tử vong huỷ diệt.

“Nghiệt súc!”

Một phụ nhân xinh đẹp đánh tới từ địa phương không xác định trong vũ trụ, khí thế sắc bén giống như ác quỷ La Sát đến từ địa ngục, hai tròng mắt toát ra ánh lửa sáng chói.

Sao chổi đột nhiên nổ tung, diễn hoá thành vô số ánh sao, nam tử áo trắng đứng sừng sững giữa không trung, khóe môi ngập tràn ý cười.

“Tro cốt lệnh tử đã bị ta hất đi, cũng coi như chết được nhắm mắt.”

Hắn giẫm từng bước trong tinh không, từ từ đi vào địa phận của đối phương, tuỳ ý nói: “Đến đi, mau giết ta.”

Vũ trụ im lặng như tờ, tiếng bước chân của hắn giống như âm thanh quỷ dị đánh vào lòng hàng vạn vạn sinh linh.

Ngữ điệu của áo bào trắng cấm kỵ vẫn dễ nghe, phong thái vẫn thanh lịch, cao quý như ngày nào.

Nhưng vì sao lại kỳ dị như vậy?

Hắn ta trông giống như một kẻ điên không có lý trí.