Một đống suy nghĩ trong đầu xông vào ý thức vốn đang tràn ngập nguy cơ của Từ Bắc Vọng, táng khí cuồn cuộn không ngừng vọt đến, tạo thành sức mạnh vô cùng vô tận!
“Buông bỏ đi.’’
Một âm thanh giống như tiếng Phạn cổ xưa vang lên, một thân ảnh tuấn tú mặc áo bào trắng xoay người lại, ánh mắt thâm thúy trống rỗng cứ như dưới vực sâu.
Sự vặn vẹo mà trống rỗng mang đến, đây chính là ác ma của đám quái vật, cả người hắn tỏa ra khí tức hủy diệt khiến kẻ khác phải khuất phục sợ hãi.
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm “chính mình”, cứ như là thấy một góc thiếu sót của linh hồn.
“Ngươi không thấy bản thân hèn mọn sao, một ánh mắt của nàng cũng đã khiến ngươi trở nên bi thương, khiến cảm xúc của ngươi điên cuồng, ngươi thấp hèn đến vậy ư?’’
“Ngươi còn nhớ rõ thiếu thiên cửu phẩm ở tĩnh thất tu luyện của Từ phủ hay không? Hắn đã từng không biết tự lượng sức mình mà nói bốn chữ nực cười….’’
Từ Bắc Vọng mấp máy môi, lẩm bẩm: “Ta muốn trường sinh.’’
Con ngươi của hắn trở nên đỏ sậm như máu, nhe răng cười nói: “Đây mới là chấp niệm sâu nhất của ngươi, ngoại trừ trường sinh, ngươi nhất định có thể buông bỏ bất cứ điều gì!’’
“Đệ Ngũ Cẩm Sương chính là công cụ để ngươi rời khỏi Cửu Châu, nàng đã không còn giá trị lợi dụng nữa, ngươi muốn sống hết quãng đời còn lại với một gánh nặng trói buộc sao?’’
Từ Bắc Vọng dập dềnh bên trong Táng trì, biểu cảm đã khôi phục lại sự bình tĩnh trước sau như một, nhẹ nhàng nói: “Cút.’’
“Tình yêu của ta đối với nương nương đến chết không phai.’’
Hắn ta không nói nữa, đôi mắt đỏ sậm hiện lên một tia chế nhạo xen lẫn thương hại, dùng giọng điệu mỏi mệt hỏi: “Có mệt không?’’
Từ Bắc Vọng im lặng, giọng khàn khàn: “Mệt.’’
Ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, tựa như lưỡi dao sắc bén đang xé toạc một góc tâm hồn, giận dữ gầm hét: “Ngươi người chịu đựng nhiều nhất, muốn làm chuyện gì cũng phải để ý đến cảm xúc của nàng. Cho dù ngươi rõ ràng không làm gì sai, nhưng lại phải nhận lấy cơn đau kịch liệt đến nhường này.’’
“Nàng nhíu mày một cái, ngươi cũng phải cẩn thận đi nhận lỗi, thật sự rất đau đớn!’’
“Không!’’
Từ Bắc Vọng rống giận, Táng trì không ngừng sôi trào.
Bên ngoài từ đường, cụ ông cụ bà đứng lẳng lặng hai bên, bọn họ quay đầu nhiều, trên từng khuôn mặt có vô số vết rạn màu đen thật sâu.
Nghe tiếng lầm bầm cuồng loạn ở trong Táng trì, hai người quay đầu nhìn nhau, đến khóe mắt già nua cũng giật thình thịch.
Mười năm, suốt mười năm!
Thế mà ý thức của hắn ta vẫn còn tồn tại, mạnh mẽ tới mức bọn họ đều chấn động kinh khủng.
Gia tộc bọn họ tồn tại từ thần thoại đến giờ, trong thời điểm đỉnh cao nhất, đệ tử kiệt xuất trong gia tộc cũng không kiên trì được ba ngày trong Táng trì Cửu Sinh Cửu Tử.
Mà mười năm, quả thật khó có thể tưởng tượng…
“Nương nương…’’
Hai chữ này lặp đi lặp lại ở bên tai cụ bà, khiến bà ta âm thầm thở dài: “Quên một người thật sự rất khó, hắn ta ra sức chống cự, liều mạng giãy dụa chỉ muốn nữ tử kia được hạnh phúc.’’
Đáng tiếc, hắn nhất định phải đánh mất thất tình lục dục, nếu không sẽ không dung nhập được với Táng Công cấm kỵ.
Muốn trở thành Vĩnh Dạ Quân Vương, sao có thể bận lòng vì những thứ như tình cảm nam nữ này nọ chứ.
“Sắp rồi.’’
Cụ ông nói đầy thâm ý: “Nếu muốn trở thành nhân vật vô địch sát phạt, dù thế nào cũng phải từ bỏ một số thứ, nào có chuyện vẹn toàn đôi bên?’’
Năm tháng vô tình chảy xuôi, hai mươi năm sauđó, cây lê đầu thôn đột nhiên tàn lụi, từng đóa hoa trắng nõn đều trở nên héo rũ.
Đứa bé dựa lưng dưới táng cây để chơi đùa, gom đóa hoa lại bỏ vào trong lọ sành.
Táng trì trong từ đường phát ra tiếng vang ầm ầm, cứ như đang đắp nặn một cơ thể có sức mạnh vô địch.
Không biết từ khi nào, đôi mắt xanh ngọc rực rỡ của Từ Bắc Vọng phất phơ trong Huyết Trì đã biến mất, trở về sự thâm thúy tối tăm.
Khí tức của Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể, Minh thể, Táng thể đan xen vào nhau, một tôn Vĩnh Dạ Quân Vương hiện giờ còn đang ngủ say.
Một khi hắn tỉnh lại, cả vũ trụ nhất định phải run rẩy!
...
...
Năm mươi năm tiếp tục, tiến đến giai đoạn quan trọng nhất trong thời đại kỷ nguyên này!
Phong Đế Thiên Thê mở ra một lần nữa, một đám thiên kiêu cái thế đã trở thành Cổ Đế, phát huy tiềm năng một lần nữa, khiến cho bảng Vấn Đỉnh phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Mỗi một thiên kiêu cái thế đều mạnh mẽ tung hoành, tranh đua vì từng hạng một, các trận tử chiến sát phạt làm khắp nơi vô cùng phấn khích!
Nhưng hàng vạn vạn sinh linh cứ luôn cảm thấy tinh thần không đủ thỏa mãn, hình như vẫn còn thiếu thứ gì đó.
Đúng.
Thiếu nam nhân không ai bì nổi kia!
Hơn sáu mươi năm, áo bào trắng cấm kỵ hiện đang ở phương nào?
Hắn ta đột nhiên biến mất, nhưng sinh linh khắp nơi đều không thể quên nổi.
Thế nào cũng có một ngày, áo bào trắng cấm kỵ sẽ xuất hiện ở thế gian, tiếp tục sáng lập nên kỳ tích trong lịch sử!
Dưới bầu trời đầy sao lộng lấy, ánh sáng mặt trời chói mắt tỏa khắp hàng vạn dặm, rất nhiều thân ảnh tóc vàng đứng sừng sững ở vùng đất tịnh thổ, đủ loại khí tức lan tràn khắp vũ trụ.
“Tên tiểu tử đó đã đi đâu?’’
Thái Sơ Hồng chiếu rọi chân thân, sắc mặt vô cùng phẫn nộ xen lẫn với lo lắng.
Nếu không phải là hồn đăng còn chưa tắt, Nhật Bất Lạc còn tưởng Thái Sơ Bắc Vọng đã chết ở bên ngoài rồi.
Mau trở về đi, Thần tộc đã sớm tha thứ cho ngươi, sự cố tiên thi Thái Sơ Trích Tiên đã là quá khứ, Nhật Bất Lạc rất cần ngươi tọa trấn!
Sau khi hạt giống số hai Thái Sơ Thương Ẩn được Nhật Bất Lạc gửi gắm nhiều hy vọng trở thành Cổ Đế, xếp hạng của không chỉ không tăng lên mà còn rớt xuống tận bốn hạng.
Cuộc cạnh tranh giữa các thiên kiêu cái thế rất kịch liệt, các phôi thai thiên đạo đều sở hữu tiềm năng cực mạnh, đặc biệt là Vĩnh Hằng Quốc Độ và Trường Sinh Bất Hủ, bọn hắn ước chừng chiếm lấy một nửa giang sơn trước trong tốp hai mươi.
Còn Thái Sơ Thương Ẩn, chính là hạng hai mươi mốt!!
Con số này đã tổn tại tôn nghiêm của biết bao tổ tông!
Nhật Bất Lạc vĩ đại, Thần tộc chấp chưởng Thiên đình, nhưng thiên kiêu duy nhất mà bọn họ có thể lấy ra so tài lại không thể tiến vào tốp hai mươi!
Đối với Nhật Bất Lạc mà nói, đây có thể gọi tai họa!
Sỉ nhục biết bao!!
Ở thời đại kỷ nguyên này, Nhật Bất Lạc đã rớt lại phía sau rất nhiều, cho nên khó tránh khỏi việc bị bàn tán khắp nơi.