“Tiểu Vọng…’’
Hoàng Như Thị trong bộ trang phục hoa lệ đang bày ra vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
Bọn họ đã thương lượng trước đó, hai Đạo Quân của Thất Quan Vương đã khai thông một con đường trong vũ trụ, cho nên bọn hắn mới có thể tránh thoát khỏi tầm mắt khắp nơi.
Nàng cũng không ngờ được, vậy mà con rể lại giết Thái Sơ Trích Tiên.
“Đừng nói nữa.’’
Từ Bắc Vọng vô cảm như cũ, tập trung luyện hóa các loại tiên dược để điều dưỡng cơ thể.
Hai thân ảnh mơ hồ ở đạo đài quay đầu nhìn nhau, sau đó rơi vào trầm mặc.
Bọn họ chưa bao giờ gặp được thiên kiêu cái thế nào lại lừng lẫy đến nhường này, phá vỡ tất thảy quy tắc đang vận hành bởi đại đạo.
Quan trọng hơn hết, hắn còn là nằm vùng của Nhật Bất Lạc, coi như một nửa tộc nhân của Thất Quan Vương.
Nói một câu đáng buồn, khi biết được thân phận của Thái Sơ Bắc Vọng, các đại nhân vật đều muốn gửi gắm hy vọng phục hưng Thất Quan Vương cho hắn.
Thậm chí còn vượt qua Hoàng Cẩm Sương.
“Sắp rồi!’’ Ánh mắt của nam tử áo trắng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Từ Bắc Vọng biết trạng thái hiện tại của mình rất không ổn, ngay từ khi con rối tan nát, hắn dường như đã đánh mất chính mình.
Hắn vô cùng gấp gáp muốn giải thích nguyên nhân hậu quả với lão đại, cho dù duyên phận của hai người đã dừng ở đây, hắn ít nhất cũng đã từng cố gắng, chưa từng muốn buông bỏ một giây một phút nào.
Hai thân ảnh vĩ ngạn mơ hồ không nói chuyện, thân thể nhỏ ra từng giọt máu, miệng ngâm tụng chú ngữ.
Một cái rồi lại một cái ký hiệu cổ xưa bay ra, khắc trên bốn góc thiên địa, rồi sau đó lại rót vào trên tòa đạo đài cổ xưa kia.
Dần dần, một con đường đen tối chết chóc hiện lên, táng khí chết chóc ăn mòn mà đến, như lưỡi dao lạnh lẽo cắt vỡ linh hồn theo bản năng.
“Cẩn thận một chút…’’
Hoàng Như Thị không khỏi nhíu mày, bà còn chưa kịp nói xong, nam tử áo trắng đã từng bước tiến vào mà không hề do dự.
...
...
Vô Tẫn Táng Thổ chìm trong đêm tối vô tận, không có một tia ánh sáng le lói, không có năng lượng vũ trụ để tu luyện, chỉ có một lớp rồi một lớp vật chất ăn mòn kỳ lạ, đang từ từ dán sát vào nhục thể.
“Nương nương!’’
Từ Bắc Vọng đứng cô đơn bên cạnh dòng suối quanh co, vạn vật khô héo yếu ớt, hắn tựa như người gõ mõ cầm canh trong năm tháng tối tăm, cũng là người đưa đò đến vùng đất chết chóc.
Khí tức không xác định vừa chạm tới cơ thể hắn, lập tức đã hóa thành hàng vạn hạt sáng màu đen, xương cốt tứ chi đều được làm dịu, đạo pháp đột nhiên trút vào.
Mỗi khi nghe đến Vô Tẫn Táng Thổ, các vị Đạo Quân trong vũ trụ đều lập tức biến sắc, nhưng nam tử áo trắng lại như đang giẫm trên đất bằng, hắn cứ thế dạo bước mà không có mục tiêu.
“Nương nương…’’
Thanh âm khàn khàn dập dờn trong bóng đêm, mang theo cảm xúc bất lực xen lẫn với bàng hoàng.
Từng khiếu huyệt trên Minh thể đều đang điên cuồng vận chuyển, diễn hoá thành một vùng đất tịnh thổ siêu thoát khỏi vũ trụ, hoà lẫn hết sức tự nhiên với mây mù đen tối.
Rồi đột nhiên.
Một tiếng nổ mãnh liệt vang lên, vùng núi xa xôi kia đột nhiên xuất hiện động đất kịch liệt, sau đó phun trào màn sương vô tận.
Khí tức chết chóc dày đặc đen xen với sức mạnh âm minh quỷ dị bao phủ toàn thân Từ Bắc Vọng, phong tỏa từng khiếu huyệt trên người hắn, hàng vạn ánh sao lập tức bị chôn vùi.
Cơn thống khổ kịch liệt dâng trào, Từ Bắc Vọng giống như bị hàng vạn con kiến gặm lấy toàn bộ máu thịt, cả cơ thể bị nhấn chìm trong chảo dầu, khuôn mặt tuấn mỹ vặn vẹo dữ tợn, tinh thần trở nên đần độn, khóc khóc cười cười cứ như điên.
Tu vi Cổ Thần tứ trọng rất thấp, chỉ trong nháy mắt đã bị màn sương mù ăn mòn, ý thức tán loạn, đạo tâm vô địch mà hắn luôn tự hào dường như chẳng phát huy được tác dụng gì.
Minh khí mãnh liệt trong cơ thể khiến hắn ngất đi.
Trong bóng đêm khôn cùng, nam tử áo trắng nằm cô độc ở giữa núi, trước khi lâm hôn mê, hắn mơ hồ nghe được một đoạn đồng dao:
“Bọ cánh cứng nói, dùng kim và chỉ của ta, ta sẽ đến chúc thọ cho y.’’
“Ai tới đào mộ cho hắn? Là ta; Cú mèo nói, dùng cây đục và sạn của ta, ta sẽ đến đào mộ.’’
...
...
Thôn trang tĩnh mịch đến tận cùng, cái bảng gỗ ở đầu thôn dính đầy mạng nhện, một gốc cây lê cổ thụ tuyệt mỹ sừng sững ở nơi đó.
Hoa lê tuyết trắng, tinh khiết vô cùng, nhìn từ phía xa xa, giống như có ai đó vừa phủ thêm một kiện áo liệm cho cây lê.
“Ông nội, có người kia!’’
Đứa trẻ tóc búi đứng dưới tán cây lê ở đầu thôn không còn ngâm nga bài ca dao nữa, nó bộp bộp chạy về phía nam tử tuấn tú đang ngủ say.
“Đến ngay đây.’’
Mấy ông lão chống gậy từ từ xuất hiện, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn cứ như là rễ cây, cả hai người đều chảy nước mắt, kích động đến độ run rẩy.
“Đó là Minh khí…’’
Một ông lão hưng phấn không chịu được, cái lưng còng cũng dựng thẳng đứng.
“Hắn có thể học được Táng Công cấm kỵ phủ đầy bụi của tộc chúng ta, giúp chúng ta thoát khỏi đây.’’
“Đã bao nhiêu kỷ nguyên rồi, chắc chắn là sinh linh đến từ một vũ trụ khác, sao hắn lại có được Minh khí?’’
“Ông nội ơi, vũ trụ khác là cái gì á?’’ Đứa bé mở to đôi mắt trong suốt, tò mò hỏi.
Ông lão vuốt ve đầu của hắn, nở một nụ cười hòa ái: “Sinh linh của vũ trụ khác cũng vô cùng mạnh mẽ, chúng ta là vạn tộc sừng sững, bọn họ thì nhân tộc là chính quân, thú tộc là phụ… Hai vũ trụ rất khó có kết nối với nhau.’’
Nói xong, ông lão nhìn về phía tộc nhân bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đưa hắn đi Táng trì Cửu Sinh Cửu Tử.’’
“Không!’’
Đứa bé nghe vậy liền nóng nảy, đỏ mặt nói: “Ngươi từng nói ta không thể tu luyện Táng Công cấm kỵ, nếu không sẽ mất đi lý trí, mất đi thất tình lục dục, biến thành một kẻ điên từ đầu đến đuôi mà.’’
“Vị đại ca này vô tội, có lẽ hắn là một người rất thiện lương, khi không lại biến thành kẻ điên không thân tình như thế, như vậy không công bằng với hắn chút nào.’’
Đứa bé hiểu được rất nhiều đạo lý, nói xong liền bĩu môi đầy tủi thân.
Mấy ông cụ im lặng, một trong số đó nói: “Hắn nhất định muốn mạnh lên, Minh khí của hắn phối hợp với Táng Công có thể hợp thành sức mạnh hủy diệt vô địch chính thức, như vậy mới tạo ra cơ hội hợp thể hai vũ trụ, đúc lại trật tự âm dương.’’
Nói xong, ông ta lại bổ sung thêm một câu trong lòng, tộc chúng ta cũng rất khát vọng có thể bị cứu vớt.
Thấy đứa bé khóc sướt mướt, ông cụ an ủi nói: “Oa nhi yên tâm, đợi vị đại ca này tỉnh lại trong táng trì, chúng ta sẽ đưa hắn trở về, được chứ?’’
Đứa bé cúi đầu, thấy mình không thay đổi được cái gì, đành phải gật gật đầu.