Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 553: Đau đớn (4)




Trong khoảnh khắc, bọn chúng đã vượt qua hàng vạn dặm, tiến đến trung tâm của Vĩnh Hằng Quốc Độ, khí tức vĩ ngạn sừng sững hiện ra.

“Mời hai vị Thái Sơ công tử chờ một chút.’’

Một cường giả Chí Cao mở lời trước.

Tử Vi Cổ Tinh vốn là tổ địa của Thất Quan Vương, nhưng sau đó đã bị chiếm đóng bởi Vĩnh Hằng Quốc Độ, đại đa số Cửu Thải U Hoàng đều trở thành thú nô của Vĩnh Hằng Quốc Độ.

Một cơn mưa sắc tím Hồng Mông Tử Vũ trút xuống, ánh mắt của Từ Bắc Vọng vừa cháy bỏng vừa hoang mang, hắn ta lẳng lặng đứng trong tầng mây, nhung nhớ về cặp mắt xanh ngọc thê lương lạnh như băng kia.

Thái Sơ Trích Tiên khẽ nhíu mày, tên này đang giả vờ bi thương để chiếm được thiện cảm của Vô Thiên thần nữ sao?

Hắn nghiêm nghị nói: “Tộc đệ…’’

Tiếng nói bị cắt ngang.

Thân thể Cổ Đế rung động dữ dội theo bản năng, Thái Sơ Trích Tiên đột nhiên biến sắc, mão vàng hóa thành thanh trường kiếm được rèn đúc từ ánh sáng mặt trời, ánh sáng lạnh lẽo lưu chuyển xung quanh tinh hà.

Phản ứng của hắn đã nhanh đến độ không thể tưởng tượng nỗi.

Nhưng vẫn chậm nửa nhịp.

Một đại đạo màu xám trải ra từ không gian hư vô, lực lượng hủy diệt vô biên vô tận bao phủ khắp trời đất, một đóa vương hoa Bỉ Ngạn trong suốt dập dềnh giữa không trung, lao đến gần chỉ trong thoáng chốc.

Đóa vương hoa này được ngưng tụ mấy chục đóa hoa Bỉ Ngạn khác, nó dường như chính là nguồn gốc của sự hủy diệt, có thể phá hủy hết thảy năng lượng của sinh linh, ăn mòn vật chất vũ trụ.

“Ngươi dám!’’

Thái Sơ Trích Tiên thảm thiết kêu to, khuôn mặt tuấn tú mạnh mẽ tràn ngập tuyệt vọng, từng gốc sen trắng lao đến từ vũ trụ sâu thẳm, ngưng tụ thành vô số chưởng ấn khủng bố rồi lần lượt đập xuống.

Cảnh tượng đột ngột này khến các thân ảnh vĩ ngạn đứng cách đó hàng vạn dặm cũng phải rùng mình.

Đại não của bọn họ đều rơi vào trạng thái đứng máy trong thoáng chốc, nhưng những dị tượng thế giới đại đồng vẫn yên lặng bất động, không có chút ý định ngăn cản một kích hủy diệt kia.

Chỉ trong thời gian ngắn, bọn hắn đã đưa ra quyết định.

Nếu Thái Sơ Bắc Vọng lâm vào tử cảnh, Vĩnh Hằng Quốc Độ tuyệt đối sẽ nghĩ cách cứu viên, dù sao hắn cũng chính là nam nhân mà Yếm Vãn đang thương thương nhớ nhớ.

Nhưng nếu đổi thành Thái Sơ Trích Tiên, vậy thì tình huống hoàn toàn khác.

Nhật Bất Lạc hao tổn một hạt giống, Vĩnh Hằng Quốc Độ sẽ đau lòng sao?

Tất nhiên là không, thậm chí bọn họ còn vỗ tay ăn mừng!

Huống chi nội chiến trong Nhật Bất Lạc các ngươi, liên quan gì đến Vĩnh Hằng Quốc Độ chúng ta? Tại sao phải nhúng tay vào?

Nhưng không thể không nói, tình cảnh này thật sự đã khiến bọn họ tê dại cả da đầu, chiến lực của Thái Sơ Bắc Vọng khủng bố đến mức không hợp thói thường, sâu không lường được.

Bùm bùm!

Chưởng ấn ngưng tụ từ sen trắng ẩn chứa tinh khí từ thuở khai thiên lập địa, đạo pháp Đại Đế không gì sánh kịp lập tức cắn nuốt nam tử áo trắng, khiến cho thân thể của hắn ta lập tức chia năm xẻ bảy.

Hàng vạn ánh sáng rực rỡ rơi xuống, bao phủ lấy cơ thể bị xé rách.

Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh áo trắng tóc vàng xuất hiện trở lại, toàn thân máu me, khí tức chán nản.

Nhưng đôi mắt xanh thảm kia lại lạnh lùng hiu quạnh, giống như một con quỷ diệt thế đi ra từ Minh giới!

“Tiếp tục cao cao tại thượng cho ta xem!’’

Hắn nhe răng cười, giống như bệnh nhân tâm thần đã mất đi lý trí.

Màn sương mù màu xám cuồn cuộc sôi trào, lực lượng hủy diệt đạt đến đỉnh điểm chưa từng có.

“Đừng!’’

Thái Sơ Trích Tiên giãy giụa cứ như đang bị dìm trong nước, đóa Vương hoa Bỉ Ngạn, hắn có làm thế nào đi chăng nữa cũng không phá hủy được.

Đóa hoa nhẹ nhàng ăn mòn thân thể hắn.

Một bộ xương nham nằm lặng lẽ trên đỉnh núi, từng giọt mưa sắc tím vừa rơi xuống, bộ hài cốt lập tức hóa thành tro tàn.

“Tiếp tục ra lệnh cho ta xem!’’

Nam tử áo trắng hoàn toàn điên cuồng, hai tròng mắt hiện lên tơ máu, những cảm xúc áp lực tuyệt vọng bị kiềm nén bấy lâu nay, tựa như là nước lũ vỡ đê mà trút ra bên ngoài.

Ầm!

Hàng vạn ánh sao hóa thành từng sợi xiềng xích rực rỡ, quấn quanh lấy bộ hài cốt, tro tàn bị văng ra bốn phương tám hướng.

“Tiên thi à…’’

Một Đạo Quân không khỏi dựng tóc gáy.

Cảnh tượng vừa tàn nhẫn vừa rung động này sẽ khắc ghi trong trái tim hắn, cho dù trải qua rất nhiều kỷ nguyên sau đó cũng không thể xóa nhòa.

Ầm ầm!

Một hạt sáng màu bạc trôi nổi trên bầu trời, mái tóc vàng của Từ Bắc Vọng rối tung như lệ quỷ, hắn phủi sạch tro cốt trên người, biến thành một ngôi sao với tốc độ nhanh nhất, phi nước đại khắp vũ trụ trong tích tắc.

Thời không gian cứ như bị đóng băng trong chớp mắt, pháp tắc đại đạo lưu chuyển tán loạn, vô số vầng Đại Nhật huy hoàng nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy tro cốt rải rác khắp trời mà tuyệt vọng!

“Không!’’

Lão quái vật tóc vàng ngửa mặt lên trời thét to, ngữ điệu bi ai.

“Kẻ điên…’’

Vô Thiên Yếm Vãn đứng một góc xa xôi, tóc trắng tung bay giữa không trung, nụ cười thường trực trên khuôn mặt đã biến mất, đáy mắt có một chút sợ hãi.

Vĩnh Hằng Quốc Độ tĩnh mịch như địa ngục vô biên, cứ như một lá cây cũng có thể làm phiền đến sự yên tĩnh âm u này.

Thái Sơ Trích Tiên, thiên kiêu cái thế hạng bảy bảng Vấn Đỉnh, cứ thế mà chết rồi!

Hơn nữa còn chết trong tay tộc nhân nhà mình, trạng tháilúc chết cực kỳ thê thảm đến độ có thể ghi được vào lịch sử.

Hàng vạn xiềng xích đồng thời tiên thi, đến tro cốt cũng không còn!!!

Ầm!

Sự yên tĩnh vô tận bị ánh sáng xuyên thủng, các lão quái vật tóc vàng chết lặng, đuổi theo quỹ đạo của hành tinh kia.