Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 551: Đau đớn (2)




Bên trên vầng Đại Nhật huy hoàng có kích thước hàng vạn trượng, rất nhiều thân ảnh vĩ ngạn đều để lộ ánh mắt tán thưởng.

Thiên kiêu mà Thần tộc Nhật Bất Lạc đang gửi gắm nhiều kỳ vọng nên có loại quyết tâm không được chùn bước này!

Hạt giống số 3 chính là sjw tồn tại phá vỡ kỷ nguyên, thành tựu tương lai của hắn khó có thể tưởng tượng được, thậm chí tru sát Ngoan Nhân Chí Cao cũng không phải là không có khả năng.

...

...

Hành tinh Bắc Vọng, cánh hoa đào màu hồng phấn ngập tràn mảnh thiên địa hàng vạn dặm, hào quang rực rỡ lại vô cùng chói mắt.

Ầm!

Ngôi sao to lớn rơi xuống, toàn bộ cây đào của cả thế giới run rẩy rì rào, từng đóa hoa hóa thành tro tàn, chỉ còn lại cành cây trụi lủi, bầu trời hồng nhạt lập tức trở nên vô cùng u ám.

“Ta làm sai cái gì chứ?’’

Từ Bắc Vọng thì thào tự hỏi.

Hắn là người, không phải máy móc lạnh băng, vào khoảnh khắc con rối hóa thành bột mịn, sự thống khổ khôn cùng cũng chôn vùi lấy hắn.

Hắn cẩn thận xử lý tất cả, cố gắng luồn lách hòa giải giữa hai kẻ điên kia, chính là vì không muốn lão đại cảm thấy không thoải mái.

Đổi lấy được cái gì?

Cắt đứt qua lại ư?

“Ta chịu đựng đủ rồi!’’

Từ Bắc Vọng rống to một tiếng, ném chiếc nhẫn trăng lưỡi liềm vào khe núi, sau đó kiên quyết xoay người rời đi.

Lão đại đã tạo thành bức tường ngăn cản đáng buồn giữa hai bọn họ, vào khoảnh khắc con rối hóa thành tro tàn, con tim của Từ Bắc Vọng cũng như tro tàn.

Bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, bóng dáng run rẩy vẫn quanh quẩn trong đầu của hắn.

Từ Bắc Vọng vĩnh viễn không thể quên được ánh mắt mà đôi mắt kia nhìn hắn.

Cô đơn vắng lặng, lạnh lùng bi thương, dường như nội tâm của nàng đã hoàn toàn sụp đổ.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Từ Bắc Vọng đi từng bước vào khe núi, nhặt nhẫn trữ vật lên, cẩn thận lau đi tro bụi bùn đất trên mặt trăng lưỡi liềm.

Hắn sừng sững ở trên núi, im lặng cứ như một pho tượng.

Ước chừng nửa tháng sau, một thiếu nữ lộng lẫy lạ thường xuất hiện trên không trung, chính là Hoàng Như Thị mượn thân đến đây.

Sau khi câu nói kia truyền khắp vũ trụ, bà biết đây là tin nhắn ám chỉ của con rể, hắn hy vọng lập tức được gặp bà.

“Ngươi bị sao vậy?’’

Ngay khi nam tử áo trắng xoay người lại, bà không khỏi kinh ngạc vì sắc mặt hiện giờ của con rể.

Một nam nhân tuyệt lân vô song, nhẹ nhàng ổn định kia, nay lại tối tăm u ám đến đáng sợ.

Ánh sao sặc sỡ vọt tới, một mảnh vỡ hóa thành bột mịn đi vào thức hải của thiếu nữ, hình ảnh được tái hiện lại từng chút một.

“Là nàng kêu ta đến Nhật Bất Lạc.’’

Ngữ điệu của Từ Bắc Vọng có chút bất lực, ánh mắt ngập tràn sự đau khổ sâu sắc.

Con ngươi của Hoàng Như Thị cũng chất chứa bi thương, bà quả thực không biết phải làm sao, ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới nói bằng thanh âm khàn khàn: “Là lỗi của ta, ta vẫn luôn giấu diếm nàng.’’

Từ sau khi con rể trỗi dật, Cẩm Sương đều bị vây hãm trong trạng thái lo âu mỗi giây mỗi phút, cho nên tâm lý sẽ không bình thường.

Bà sợ ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của nữ nhi, cho nên vẫn luôn cố ý che giấu tin tức, ai ngờ lại trời xuôi đất khiến lại tạo thành hậu quả như thế.

“Bảo vệ ngươi là chấp niệm của nàng, thế nên mới đi đến Vô Tẫn Táng Thổ. Nơi đó một mực ngăn cách với vũ trụ, ta cũng không liên hệ với nàng được.’’

Ngữ khí của Hoàng Như Thị có chút sa sút.

Sau khi biết được nữ nhi tạm thời bình yên vô sự, bà vẫn không thể vui vẻ hoàn toàn. Tình cảm của con rể và nữ nhi vốn dĩ đã rất đậm sâu từ khi vẫn còn ở thế giới bị vứt bỏ, cho nên bà có thể cảm nhận được cơn đau kịch liệt của hai bên.

Làn gió nhẹ nhàng thổi rối mái tóc vàng của Từ Bắc Vọng, giọng nói của hắn chứa đầy bi thương: “Là do ta không nói chuyện với nàng.’’

Đã bao lâu, mình chưa nói chuyện phiến với rối?

Khi còn ở Tinh vực Thiên Cầm, hắn đều nói chuyện với con rối gần như mỗi ngày, ngay cả khi bế quan tu luyện tám năm, con rối vẫn luôn thủy chung làm bạn bên cạnh hắn.

Nhưng đến khi trà trộn vào Nhật Bất Lạc, tu vi càng ngày càng tăng cao, số lần hắn lấy con rối ra khỏi nhẫn trữ vật càng ngày càng ít.

Thật sự là do hắn e sợ bị Nhật Bất Lạc phát hiện sao?

Không phải như thế, nếu thật sự muốn trò chuyện cùng nàng, hắn có đủ loại thủ đoạn.

Có lẽ là vì cảm nhận được sự yên lặng trong thời gian dài của hắn, lão đại mới bất ổn như vậy.

“Ta muốn đến Vô Tẫn Táng Thổ, thông qua lối vào của Thất Quan Vương.’’

Từ Bắc Vọng đột nhiên mở miệng, giọng điệu chém đinh chặt sắt.

Hoàng Như Thị biến sắc, phản đối theo bản năng, “Không được, Miêu Miêu đã suýt táng thân ở đó rồi.’’

“Nó bị sao?’’ Từ Bắc Vọng hỏi.

Hoàng Như Thị trầm giọng nói.

“Vừa đi vào Vô Tẫn Táng Thổ, nó đã bị nguyên thể tai ương không xác định đột kích, phải thiêu đốt tinh huyết sinh linh kỷ nguyên mới miễn cưỡng giữ được mạng sống.’’

“May mà nó mới vừa tiến vào, mấy vị Đạo Quân trong Thần tộc đã chung sức thi triển đạo pháp, phá hư một Đạo khí đứng đầu mới túm nó ra ngoài.’’

“Nó ngơ ngơ ngác ngác, rơi vào giấc ngủ say.’’

Bỗng nhiên, Hoàng Như Thị dường như nhớ tới chuyện gì đó, gấp gáp nói: “Lhông gian tai ương tràn ngập tính hủy diệt, lý trí con người sẽ dần dần bị ăn mòn, chính vì nguyên nhân này nên Cẩm Sương mới không tin tưởng ngươi.’’

Bà nhanh chóng giải thích.

Trong lòng Hoàng Như Thị hiểu rõ, người đau khổ nhất vẫn là con rể, hắn quả thực không làm sai chuyện gì, tự dưng lại phải chịu sự đau đớn kịch liệt này.

Biểu cảm của Từ Bắc Vọng không thay đổi, chỉ lặp lại một lần nữa: “Ta muốn đến Vô Tẫn Táng Thổ.’’

“Ngươi chắc chắn sẽ chết đó!’’

Ngoài mặt Hoàng Như Thị không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng đáy mắt lại tràn ngập âu lo.

Tốt xấu gì Cẩm Sương cũng là Cổ Thần cửu trọng, đã mơ hồ ngưng tụ hình thái ban đầu của cảnh giới Đại Đế, còn Miêu Miêu miễn cưỡng cũng coi như Cổ Thần lục trọng, nhưng vừa đi vào táng thổ còn suýt chết.

Miêu Miêu là kỷ nguyên sinh linh, nếu nó đã như thế, con rể cũng sẽ không có chút đường sống nào.

Từ Bắc Vọng cảm thấy mình đã sức cùng lực kiệt, khàn giọng nói: “Không cần khuyên nữa.’’

“Nếu không có nàng, ta vẫn còn ở lại thế giới bị vứt bỏ, chỉ là một ông già đang gần đất xa trời, cả ngày sợ hãi vì tuổi thọ khô cạn mà thôi.’’

Vừa dứt lời, hắn hóa thành một ngôi sao, biến mất ở chân trời trong chốc lát.

Hoàng Như Thị đứng lặng thật lâu ở đó, đôi mắt trống rỗng mờ mịt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Một ý nghĩ sai lầm, không biết có thể cứu vãn được không, bà gần như rơi vào cảm giác áy náy không có điểm dừng.

P/s: đau đau đau