Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 550: Đau đớn (1)




Lúc này, đầu óc của nàng hiển nhiên đã là một đám hỗn độn, rõ ràng không muốn nghĩ tới, nhưng cũng không khống chế được trái tim đã bị vỡ thành từng mảnh của mình.

Linh hồn cứ như không có trọng lượng, mặc cho gió thổi đi.

“Tại sao?’’ Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, thống khổ kêu to.

Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết, nàng bắt đầu cười ra nước mắt, khuôn mặt xinh đẹp vô song vặn vẹo kịch liệt, lạnh lùng nói: “Bởi vì ngươi không có giá trị lợi dụng.’’

“Hắn không còn là chó săn của ngươi, mà là sự tồn tại lật đổ kỷ nguyên, toàn thân phát ra vinh quang vô thượng, thậm chí có thể là người cầm lái tương lai của Nhật Bất Lạc.’’

“Hoàng Cẩm Sương ngươi chính là con chuột chạy qua đường, là gánh nặng của hắn, khiến hắn hắn trái ôm phải ấp!’’

“Vô Thiên Yếm Vãn, Thần Đồ Mộng Chi, có người nào kém hơn ngươi đâu? Có người nào phải trốn chui trốn lủi, không dám lộ mặt như ngươi đâu?’’

Đệ Ngũ Cẩm Sương không ngừng lắc đầu, biện bạch tựa như một đứa trẻ bất lực: “Không, nhất định chó săn có nỗi khổ của hắn, mẫu thân đã che giấu ta chuyện gì đó.’’

“Ha ha…’’

Con ngươi màu xanh ngọc của nàng tràn đầy sự lạnh lẽo, đôi môi tái nhợt phun ra lời nói vô tình: “Ngươi cho là hắn thích bản tính cao cao tại thượng của ngươi? Thật ra, hắn cực kỳ ghét bộ mặt lạnh tanh này!’’

“Hắn là người sở hữu đạo tâm vô địch duy nhất trong vũ trụ, cho dù đời này không gặp lại ngươi, hắn cũng có thể sống oanh oanh liệt liệt!’’

“Vứt bỏ ý muốn bảo hộ buồn cười của ngươi đi, hắn vốn dĩ không hề cần đến sự bảo vệ của ngươi! Cho dù không có ngươi, hắn vẫn toả sáng như mặt trời ban trưa như cũ! Cái gọi là chấp niệm của ngươi, thật sự không đáng một đồng!’’

“Thừa nhận đi, ngươi không còn tư cách nào bảo vệ hắn xuyên suốt năm tháng vĩnh hằng được nữa.’’

Khuôn mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương tràn đầy đau khổ, nhưng đôi mắt thì lại không có chút nhiệt độ nào, “Không phải như thế, ta tin tưởng hắn sẽ không lừa gạt ta…’’

Nàng lại đột nhiên cười lạnh một tiếng, hờ hững nói: “Từ Bắc Vọng chữa khỏi sự lạnh lùng của ngươi, rồi sau đó lại ban thưởng cho ngươi sự bi thương vô tận.’’

“Tiềm lực của ngươi vô cùng khủng bố, tính tình bẩm sinh đã lạnh lẽo như băng tan, tình cảm nam nữ chỉ là trở ngại của ngươi mà thôi.’’

“Nhớ kỹ nỗi đau khốn lúc này, tất cả tai ương ở nơi táng thổ đều không bằng được vết thương mà Từ Bắc Vọng ban cho ngươi.’’

“Chỉ cần ấp ủ sự đau khổ, thì ngươi mới có thể sống sót, biến hận thù thành ý chí, đúc thành tu vi Đại đế hoàn mỹ đệ nhất ở táng thổ!’’

“Không!’’

Mái tóc xoã tung, hai tay bụm mặt, không thể kiềm được nữa mà lặng lẽ khóc rống.

Màn đêm cũng trở nên nức nở, táng thổ trầm luân biến đổi, xen lẫn vẫn với khí tức không rõ nguồn gốc.

Đệ Ngũ Cẩm Sương lau khô nước mắt, nàng từ từ đứng lên, đôi mắt xanh ngọc đầy tơ máu lộ ra hàn ý sâu chưa từng thấy.

...

...

Bầu trời đầy sao vô biên, Trụ Vực Hỗn Độn Liên trở về Vĩnh Hằng Quốc Độ, vũ trụ khôi phục sự yên tĩnh không có điểm cuối.

“Rốt cuộc nàng ta sở hữu ý chí mạnh mẽ cỡ nào, cho nên mới dám bước đến Vô Tẫn Táng Thổ.’’

Trong dị tượng quay cuồng tuôn trào từ Hoàng tuyền âm phủ, một Đạo Quân của Hồn Bất Quy không khỏi cảm thán bằng thanh âm già nua.

Không hổ là kiêu nữ cái thế rực rỡ nấht của Thất Quan Vương, trải qua trăm năm tuế nguyệt, vậy mà nàng ta vẫn vững phong thái phong hoa tuyệt đại như lúc trước.

“Có lẽ không chịu được, có lẽ…’’

Trong đại thế giới vĩnh hằng, Thái Cổ Quân Vương cầm Trụ Vực Hỗn Độn Liên trong tay muốn nói rồi lại thôi.

Ý cười trong đáy mắt Vô Thiên Yếm Vãn trở nên lạnh lẽo, đi kèm với một chút bất an sợ hãi.

Nàng ta cảm thấy áp lực rất lớn, một khi Hoàng Cẩm Sương thành công ngoài mong đợi, vậy nàng ta lại phải bị đè đầu cưỡi cổ như trước. Trừ khi có được Minh thể của nam nhân, nếu không cả đời này của nàng chỉ có thể nhìn lên bóng dáng của Hoàng Cẩm Sương mà thôi.

“Dư nghiệt này tuyệt đối sẽ chết!’’

Bên trên vầng Đại Nhật huy hoàng, rất nhiều lão quái vật tóc vàng tức giận đến tím mặt, sát khí nơi đáy mắt lần lượt bùng lên, cảm giác phẫn nộ khi chính mắt trông thấy lại không thể ra tay tru sát khiến bọn họ càng khuất nhục gấp bội!

Nội tâm của ngươi đã sắp rối loạn đến long trời lở đất rồi, nhưng trong mắt người khác, ngươi chỉ trầm mặc hơn thường ngày một chút.

Thanh âm bàn tán xôn vao vang lên khắp nơi, một đám người thảo luận về sự thất thố của Từ Bắc Vọng, nhưng hắn vẫn vô cảm như cũ, cảm giác cô độc nhào đến từ bốn phương tám hướng, tha hồ cắn nuốt lấy hắn.

“Bắc Vọng, ngươi đã quá xúc động rồi.’’

Một lão giả tóc vàng khuyên bảo một câu thấm thía.

Tiểu bối vẫn luôn bình tĩnh khí phách, nhưng khi vừa nhìn thấy Hoàng Cẩm Sương, hắn ta lập tức không khống chế được cảm xúc, như vậy vô cùng không ổn.

“Phu quân, nàng ta nhất định sẽ chết ở trong đó.’’

Cô gái mắt đỏ mềm dịu nói.

Ánh mắt của Từ Bắc Vọng trở nên ảm đạm âm trầm, hắn hóa thành một ngôi sao chổi chín màu sặc sỡ, kéo theo ánh sao hàng vạn trượng, bay nhanh về phía rìa vũ trụ.

“Hoàng Cẩm Sương, Hoàng Như Thị, ta nhất định sẽ tự tay giết chết các ngươi!’’

Hàng vạn ngôi sao phát ra đạo âm ù ù, dị tượng sao trời lan tràn khắp nơi, lực lượng tinh đấu cuồn cuộn sôi trào, một ngôi sao chổi cô độc chảy xuôi theo tinh không.

Tam đại Thần tộc Hoàng Kim có chút kinh ngạc, tuyệt nhiên nhìn không thấu vị tiểu bối này.

Chẳng lẽ Hoàng Cẩm Sương đã tạo thành bóng ma rất lớn cho Thái Sơ Bắc Vọng, nên hắn mới có thể phát ra sát ý bàng bạc mãnh liệt như thế?