Tất cả mọi sinh linh trong vũ trụ đều biết rằng vị trí của Vô Tẫn Táng Thổ, nhưng không thể tìm thấy lối vào. Chỉ có Thất Quan Vương và hai đại Thần tộc trường sinh bất hủ nắm giữ hai cánh cửa cố định.
Trong vô số kỷ nguyên trước kia, gần ba mươi vị Đạo Quân đi đến Thần tộc trường sinh bất hủ, thông qua cánh cửa cố định rồi tiến vào Vô Tẫn Táng Thổ, nhưng chỉ có một người sống sót trở ra.
“Đến nơi rồi.”
Đại thế giới vĩnh hằng trải dài khắp vũ trụ, vầng Đại Nhật huy hoàng có kích thước hàng vạn trượng trôi nổi giữa không trung, dị tượng hoàng tuyền âm phủ che đậy bầu trời đầy sao, rất nhiều vĩ ngạn tồn tại bước ra.
Ba tên tiểu bối bọn họ đương nhiên không thể tìm được Vô Tẫn Táng Thổ, hơn nữa còn liên quan đến sự tình trọng đại, cho nên tam đại Thần tộc đều cử Đạo Quân tiến đến để hỗ trợ
Bọn họ thi triển đạo pháp vô thượng, đánh vỡ quy tắc chảy xuôi của vũ trụ, bầu trời đầy sao rơi vào bóng tối vô biên trong nháy mắt, hết thảy dường như đều bị hủy diệt.
Bỗng nhiên.
Trong vũ trụ sâu thẳm, từng làn khí ngũ sắc đại đạo phun trào, từng đạo hư ảnh đáng sợ dần dần ngưng tụ, trông giống như những đế vương cái thế đứng sừng sững không trung.
Nhưng mỗi hư ảnh đều cô quạnh hủ bại, tất cả đều đã bị năm tháng thời không ăn mòn hoàn toàn, một chút hơi thở đều không còn.
Đây đều là Đạo Quân đã chết rất lâu!
Toàn bộ đều bị chôn vùi ở Vô Tẫn Táng Thổ!
Trái tim Từ Bắc Vọng như bị bóp chặt lại, ánh sao lộng lẫy hơn bội phần, cơ thể căng chặt của hắn cũng từ từ thả lỏng.
Không có lão đại.
“Chẳng lẽ suy đoán sai?”
Vô Thiên Yếm Vãn đi bước một đi tới, đôi mày thanh tú khẽ cau lại.
Hoàng Cẩm Sương không đi đến Vô Tẫn Táng Thổ?
“Làm sao có thể …”
Thần Tư Mộng Chi khẽ nhăn cái mũi nhỏ, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Từ Bắc Thâm.
“Thái Cổ Quân Vương, phiền toái ngươi rồi.”
Lúc này, một hư ảnh khôi ngô đi ra từ bên trong ánh sáng vàng kim ật, hắn nhìn về phía đại thế giới vĩnh hằng.
Thái Cổ Quân Vương là một trong những cường giả đứng đầu của Vĩnh Hằng Quốc Độ, người đang sở hữu Đạo khí đứng thứ hai mươi năm Khí Vật Phổ có tên là Trụ Vực Hỗn Độn Liên.
Những thân ảnh mông lung mơ hồ tràn ra khỏi đại thế giới, từng sợi xiềng xích Phong Thiên Tỏa Địa che kín bầu trời và trói buộc toàn bộ vũ trụ lại, bầu trời đầy sao đều bị bao phủ bởi sát khí hung thần vô cùng tận.
“Mở!”
Một thanh âm tang thương cổ xưa vang lên, từng sợi xích đều đang phá hủy quy tắc vũ trụ, thông qua đó để tìm kiếm vùng đất siêu nhiên bên ngoài vũ trụ, chính là Vô Tẫn Táng Thổ.
Ầm ầm ầm!
Mọi sinh mệnh trở nên hủ bại thối rữa, các loài thực vật khô tuyệt, bóng tối tràn vào vũ trụ
Năm tháng khô cứng thành cát bụi, gió thổi tan hoang, ý vị giao hoà cũng hoá thành hư vô.
Một phương thiên địa vắng vẻ như ẩn như hiện, màn sương mờ mịt hoà lẫn với khí tức ách nạn bất tường lật trời lăn đất.
Ầm ầm ầm!
Từ Bắc Vọng như bị sét đánh, bởi vì hắn đã nhìn thấy thân ảnh mà hắn tâm tâm niệm niệm.
Hắn gần như đánh mất năng lực suy xét, lập tức nổi điên lao về phía Vô Tẫn Táng Thổ.
“Phu quân……”
“Nam nhân!”
Hai thân ảnh duyên dáng lập tức ngăn cản hắn, một vòng hào quang vàng kim khỏng lồ chắn phía trước.
Sát khí đối với Hoàng Cẩm Sương cũng quá lớn đi, hắn thậm chí còn không quan tâm đến tính mạng của chính mình.
Chưa kể đến việc không vào được Táng Thổ, một khi tới gần pháp tắc ách nạn, hắn nhất định sẽ bị ăn mòn đạo tâm cùng thân thể.
“Hoàng Cẩm Sương!”
Trên vầng Đại Nhật huy hoàng, rất nhiều lão quái vật tóc vàng bày ra biểu tình nghiêm nghị, nội tâm trào ra sát ý mãnh liệt!
Quả thực là trốn tránh ở Vô Tẫn Táng Thổ!
Vô Thiên Yếm Vãn nhìn chăm chú một thân ảnh váy tím cao quý và lãnh đạm lặng lẽ đứng trong thế giới hắc ám hủ bại ở phía xa.
Hoàng Cẩm Sương luôn là bóng ma trong lòng nàng, áp lực gắt gao đè ở đỉnh đầu khiến nàng cảm thấy khó thở vô cùng.
Đến khi gặp lại nữ nhân này, nàng thật sự có chút sợ hãi, lòng can đảm đến mức nào mới dám đi tới Vô Tẫn Táng Thổ?
Vũ trụ rơi vào khoảng lặng vô biên.
Trái tim của Đệ Ngũ Cẩm Sương như bị dao đâm, sự lạnh lùng trong đôi mắt xanh của nàng có thể phá hủy kỷ nguyên vĩnh cửu.
Những nỗi bất an và sợ hãi không thể giải thích được đều đã ứng nghiệm.
Chó săn từng coi nàng là tất cả, hiện tại lại dính sát bên hai nữ tử.
Những ký ức về quá khứ vờn quanh trong đầu, sau đó đều tan tành bởi cơn thịnh nộ cuồng loạn.
“Thái Sơ Bắc Vọng, ngươi đang diễu võ giương oai với ta sao?”
Đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười tươi trong hàng thiên niên kỷ, nhưng nụ cười ấy vẫn không thể xua tan được chút lạnh nhạt nào nơi đáy mắt.
Cho dù đang thống khổ thấu tim gan, nàng cũng nở nụ cười để thể hiện sự kiêu ngạo của mình.
“Không tồi!”
Một lão quái vật tóc vàng tức giận nói: “Chờ ngươi lăn ra đây, Bắc Vọng nhất định sẽ giết chết ngươi!”
Khói đen tầng tầng bao bọc lấy vũ trụ, hàng tỉ dặm táng thổ cuộn trào, bóng dáng mặc váy tím run rẩy bước đi không có mục đích, biến mất bên trong bóng đêm trơ trọi.