Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 546: Cuộc sống u ám của Vũ Chiếu và Triều Khuynh Tuyệt, các nàng gửi gắm tâm tình vào một pho tượng (3)




Triều Khuynh Tuyệt thì thầm với bản thâm, đáy mắt hiện lên vẻ hâm mộ, giống như con kiến đang ngưỡng mộ Chân Long trên chín tầng mây.

“Sự tồn tài vô thượng kia mạnh tới mức nào, nhưng ta chắc chắn hắn mạnh hơn bất kì vị thần tiên nào, cho nên mới có thể tiện tay phá hủy một đại thế giới …”

Phụ nhân váy dài rất tò mò, người đó là đại năng thần bí nhất Linh giới… nhưng truyền thuyết của hắn lại nhiều không đếm xuể.

Vũ Chiếu ngẩng đầu, đồng tử chấn động, không cách nào tin được.

Khi bà ta nói những lời kia, sao lại nhìn vào pho tượng?

Lão giả hồng hào cũng không hiểu rõ, chỉ biết Linh giới có một sự kiện được lưu truyền:“Sự tồn tài vô thượng từng tùy ý điểm hóa Sở chiến thần, cho nên hắn mới có thành tựu như ngày hôm nay, nếu không thì sớm đã …”

Dù lão không dám nói ra những câu sau, nhưng những quặng nô ở đây đều đoán được.

Đã sớm biến thành bộ xương khô!

Ầm ầm!

Nội tâm đám quặng nô tựa như làn sóng, một cơn nối tiếp một cơn, chấn động đến mức khó mà bình phục.

Tiện tay điểm hóa!

Một cử động trong lúc rảnh rỗi, lại tạo thành một chiến thần danh tiếng truyền khắp Linh giới!

Sự tồn tài vô thượng trong lòng họ đã thần kỳ tới mức không lời nào diễn tả được.

“Đúng vậy, nếu ta có may mắn gặp được sự tồn tài vô thượng, dù chết cũng không hối tiếc.”

Phụ nhân váy dài dập đầu cung kính với pho tượng, còn dùng tinh huyết của mình bày tỏ lòng trung thành.

Tức khắc.

Vũ Chiếu tê dại cả da đầu, chân tay đều bủn rủn, cảnh tượng trước mắt khiến bà không thở nổi.

Mà Triều Khuynh Tuyệt không khá hơn bao nhiêu, khuôn mặt xinh đẹp trở nên cứng đờ, khoảnh cách giữa hai môi có thể nhét vừa một quả trứng gà, não bộ triệt để mất đi năng lực suy nghĩ.

Hắn chính là sự tồn tài vô thượng!

Chỉ cần tiện tay vẫn có thể tạo ra một chiến thần vô địch khắp Linh giới …

“Không có khả năng …”

Vũ Chiếu không thể tin tưởng, đúng hơn là không dám tin.

“cầu mong sự tồn tài vô thượng phù hộ ta tu luyện thuận lợi.”

Người đàn bà váy dài lại dập đầu lần nữa, không khác gì một tín đồ trung thành.

Trái tim Vũ Chiếu như nổi trống, đập mạnh không ngừng.

Huyết dịch trong cơ thể bắt đầu chảy xuôi với một tốc độ đáng kinh ngạc!

Thật là hắn!

Từ ác liêu là sự tồn tài vô thượng!!!

“Tôn thượng, xin hỏi sự tồn tài vô thượng có tên gọi là gì?”

Người đàn bà váy dài cung kinh hỏi.

Lão giả lắc đầu, khuôn mặt sùng bái: “Sự tồn tài vô thượng chỉ để lại một câu khi đến Linh giới.”

Lão giả dừng lại một lúc, cảm xúc mãnh liệt mà nói: “Ca tụng tên thật, sẽ được vĩnh sinh …”

Xoạt!

Vô số quặng nô nhiệt huyết sôi trào, chuyện vĩnh sinh này, là mấy trăm vạn năm? Hay mấy ngàn vạn năm đây? Thọ ngang trời đất.

“Ca tụng tên thật, sẽ được vĩnh sinh …”

Vũ Chiếu buột miệng nói theo, thanh âm tràn đầy kinh hãi.

Lão giả tóc bạc mỉm cười gật đầu: “Chính là kiểu cung kính này của ngươi.”

Phụ nhân váy dài hiếm thấy thái độ lão hài lòng như vậy, thản nhiên nói: “Quặng nô này làm đệ tử ngoại môn, phụ trách quản lí pho tượng này.”

Cái gì?

Vũ Chiếu chưa kịp lấy lại tinh thần sau chấn động vừa rồi, lại bắt gặp kinh hỉ từ đâu giáng xuống đầu.

Bà nhìn về phía lão giả, cung kính dập đầu: “Cảm tạ tôn thượng!!!”

Người đàn bà híp mắt, càng xem trọng quặng nô này thêm một chút, đây là loại người có thể tùy cơ ứng biến, đề bạt bà ta là quyết định chính xác.

Vị lão giả này có địa vị rất cao, nên phải cảm tạ ông ta trước, nếu nữ quặng nô này cảm tạ bà trước, như vậy là không phân biệt được chủ khách.

Lão giả gật đầu, nói thêm vài câu rồi ngồi lên chiến thuyền, ông ta xé rách hư không đi mất.

“Trưởng lão, nàng là bạn thân của ta …”

Vũ Chiếu nói khúm núm, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu.

Phụ ngươi váy dài thờ ơ liếc Triều Khuynh Tuyệt một chút: “Nàng ta cũng làm đệ tử ngoại môn để đi theo hỗ trợ ngươi.”

“Hai ngươi phải quản lí pho tượng thật tốt, tông môn sẽ ban tặng công pháp Tiên tinh, đồng thời tạo điều kiện cho các ngươi tu luyện, cố gắng sớm ngày đột phá cảnh giới Giải Ách.”

Nói xong, bà hóa thành bức họa rồi rời đi.

Sắc mặt đám quặng nô trở nên dữ tợn, ghen ghét vô cùng, nhưng bọn họ không dám công kích các đệ tử ngoại môn vừa mới được phong, chỉ có thể đè nén phẫn nộ ở trong lòng!

Dựa vào cái gì a!

Vũ Chiếu và Triều Khuynh Tuyệt nhìn nhau, tình cảnh của hai nàng phút chốc đã thay đổi, kiếp sống khai thác quặng suốt một năm đã chấm dứt, không bao giờ … nhận lấy loại dày vò này nữa.

Vốn nên hưng phấn, nhưng các nàng vẫn mang một biểu cảm chết lặng.

Từ ác liêu quá khinh khủng, thân phận vượt ngoài giới hạn nhận biết của các nàng!

Nhưng kiến thức của việc tu luyện của hai nàng quá nghèo nàn, không thể tưởng tượng hắn mạnh đến mức nào.

“Từ ác liêu, ngươi có thể đến Linh giới một lần nữa, cứu vớt đồng hương …”

Vũ Chiếu lẩm bẩm, nếu người đó chịu điểm hóa bà vài câu, tuổi thọ có thể tăng thêm mấy ngàn năm, tu vi cũng tăng lên như vũ bão.

“Khuynh Tuyệt, không được tiết lộ chuyện chúng ta đến từ cùng một nơi.”

Nàng đột nhiên nhìn sang người bên cạnh, ánh mắt vô cùng nghiêm khắc.

Triều Khuynh Tuyệt gật đầu không chút do dự, tất nhiên, nàng sẽ không tiết lộ quá khứ, càng không thể nhắc đến cái tên Từ Bắc Vọng khủng bố này.

Nếu nói ra, không một ai trong Linh giới này tin tưởng, có thể họ còn bị coi là kẻ điên.

An toàn nhất là giữ im lặng.

“Chúng ta từng đến từ thế giới bị vứt bỏ, nhưng sao lại chênh lệch lớn như vậy.”

“Biết được thành tựu hiện giờ của hắn, vì sao ta lại muốn rơi lệ?

Đôi mắt Vũ Chiếu chua xót, nảy sinh cảm giác tự hào từ tận đáy lòng.