Tại một nơi xa xôi trong bầu trời đầy sao, từng dị tượng đại thế giới quét ngang vũ trụ, một tiếng cười tươi mát như làn gió đầu mùa lan truyền khắp mảnh thiên địa rải đầy hoa đào.
Ba ngàn sợi tóc trắng bạc nhảy múa giữa không trung, nữ tử váy đen như vừa được tắm rửa trong ánh hào quang rực rỡ, nàng ta xuất hiện giữa những đám mây mù hỗn độn sặc sỡ, khí chất cao quý đến mức khiến toàn bộ giống cái trong chư thiên đều không khỏi tự ti.
Vô Thiên Yến Vãn chậm rãi bước đến, đôi mắt ôn nhu tựa như làn nước mùa thu khẽ nhướng lên, nàng ta nhìn lướt qua chín nữ bộc đang bồn chồn bất an, nhàn nhạt nói: “Gọi ta là phu nhân.”
Chín nữ bộc đều bị bị uy hiếp bởi khí chất của nàng ta, chỉ có thể răm rắp nói: “Phu… Phu nhân.”
Vô Thiên Yếm Vãn nở nụ cười hài lòng, phất phất ống tay áo rồi lướt qua chín nữ bộc.
“Chư vị tiền bối, xin hãy rời đi.”
Nàng nhìn về phía Từ Bắc Vọng, sau đó chớp chớp mắt vài cái.
Vầng Đại Nhật có kích thước hàng vạn trượng lao về nơi sâu thẳm trong vũ trụ, đám người Thái Sơ Hồng cho Từ Bắc Vọng một ánh mắt cảnh cáo, sau đó xé rách không gian rồi rời đi.
Bọn họ nhất định phải hoà giải mâu thuẫn giữa hai hạt giống, phương pháp tốt nhất chính là để Từ Bắc Vọng kết hôn với Thần Đồ Mộng Chi, điều này gia tăng lợi ích của Nhật Bất Lạc đến mức tối đa.
Vô Thiên Yếm Vãn nhìn về phía Thái Sơ Trích Tiên vẫn đứng im bất động, nàng cười nói: “Ta đang hẹn hò với nam nhân của ta, ngươi ở chỗ này làm gì?”
Dường như nhớ tới cái gì đó, nàng liếc mắt đánh giá, thản nhiên nói: “Ngươi mặc đồ đen trông thật khó coi, vẫn nên học theo nam nhân của ta, một thân áo trắng vô cùng tuyệt thế vô song.”
Vô Thiên Yến Vãn vừa dứt lời, chín nữ bộc đều rùng mình.
CMN!
Nàng ta đang lôi kéo thù hận tới cho chủ nhân!
Không cần nghĩ cũng biết, Trích Tiên công tử sở dĩ thường xuyên mặc áo bào màu đen, khẳng định là muốn tương xứng cùng với y phục của vị nữ ma đầu tóc bạc này…
Cơ thể Thái Sơ Trích Tiên có chút run rẩy không dễ phát hiện, nội tâm đang tuôn trào lửa giận điên cuồng, sát khí đối với con kiến hôi gần như hoá thành thực thể.
Nhưng cho dù đang ấp ủ hàng vạn lửa giận trong lòng, hắn cũng chỉ nhẹ nhàng nói ra: “Có đạo lý, đa tạ ngươi đã nhắc nhở.”
Thái Sơ Trích Tiên khôi phục phong thái cường thế trước sau như một của mình, bước vào một toà sen trắng muốt rồi phi nhanh trong thiên hành, từng ngôi sao trời ven đường vỡ vụn thành bột mịn.
Giữa những đỉnh núi cao chót vót, những cây đào kỳ lạ, những dòng suối róc rách và những âm thanh yếu ớt của các loài chim.
Ngọn núi sừng sững, từng gốc đào kỳ lạ, dòng suối chảy róc rách, những âm thanh líu lo của chim chóc.
Vô Thiên Yếm Vãn ưu nhã dạo bước qua những đỉnh núi cao chót vót, từng gốc đào kỳ lạ, những dòng suối chảy róc rách. Sau đó nàng ta bắt đầu đắm chìm trong những âm thanh líu lo của chim chóc, sau đó nhẹ nhàng nhảy múa giữa sơn đào.
Từng đợt âm thanh thần tiên tuôn trào, các cánh hoa đào rực rỡ bay lất phất, tất cả đều đang chuyển động xung quanh nàng ta.
“Chủ nhân, thích không?”
Nàng nở nụ cười ngọt ngào, thanh âm mang theo sức hút từ tính mê hoặc.
Khi trông thấy Từ Bắc Vọng vẫn hờ hững như cũ, tư thế nhảy múa của nàng ta càng thêm quyến rũ mê hoặc, y phục màu đen ôm chặt lấy cơ thể, phác họa ra đường cong mềm mại uyển chuyển, khiến cho từng vì sao đường như đều tan thành hào quang rực rỡ đầy màu sắc.
Vô Thiên Yếm Vãn đi từng bước nhỏ đến gần thân ảnh áo bào trắng, ánh mắt ẩn chứa xuân sắc.
“Chủ nhân, thích không?”
Nàng quỳ dưới chân nam tử áo trắng, ngẩng đầu lên rồi nhìn xoáy vào đôi mắt xanh thẳm của hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ chu ra.
“Chủ nhân, hãy sủng hạnh ta đi.”
Nàng khẽ mím môi, ánh mắt càng lúc càng mê ly, khuôn mặt đỏ bừng như quả anh đào chín mọng.
“Đủ rồi…”
Từ Bắc Vọng vẫn không dao động, bình tĩnh nói: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Mức độ biến thái của bà điên đã vượt quá trí tưởng tượng của hắn, nàng ta thậm chí còn tình nguyện quỳ xuống hô chủ nhân.
“Ngươi quá sức khinh thường ta.”
Vô Thiên Yếm Vãn có chút uỷ khuất, sau đó đứng dậy khỏi mặt đất.
Nàng lấy ra một lọ sơn, phủ lớp màu xanh lam lên mười đầu móng tay, cười tủm tỉm rồi nói: “Nam nhân, ngươi hình như đã chết qua một lần, có đúng không?”
Sắc mặt của Từ Bắc Vọng vẫn không thay đổi, biểu cảm không có bất kỳ dao động nào.
Xin lỗi, tuy rằng tại hạ thường xuyên trang bức, nhưng vẫn chưa chết yểu bao giờ, số lần thụ thương chỉ đếm trên đầu ngón tay, hầu hết là do lão đại yêu quý của ta.
Xem ra, khả năng thôi diễn của bà điên này không được tốt cho lắm.
Vô Thiên Yếm Vãn chăm chú nhìn hắn, mỉm cười: “Suy nghĩ thật kỹ nha, ngươi chắc chắn đã chết qua một lần trước khi đến được vũ trụ này.”
Bỗng nhiên.
Từ Bắc Vọng như bị sét đánh, nội tâm kinh hãi.
Chết qua một lần?
Đến được vũ trụ này?
Hắn vốn dĩ đến từ Trái Đất, chẳng phải đã chết một lần sao?