Cho dù Vũ Thừa đã cố biểu hiện uy nghiêm mà Quốc Cữu của Đại Càn, nhưng ông vẫn nghe được cảm xúc run rẩy trong giọng nói của chinh mình.
Từ Bắc Vọng vẫn vô cảm như cũ, hắn chậm rãi đi về phía Vũ Thừa, thản nhiên nói: “Đường đường một đại tông sư chứ đâu phải hạng người vô danh tiểu tốt? Ta không tin người ở đây không ai nhận ra hắn ta.”
“Hoặc là đổi một cách khác, tuỳ tiện chọn một tộc nhân Vũ thị, đưa đến Tư Thiên Giám để thuật sĩ tiến hành thuật sưu hồn.”
“Nếu như tra ra trong Vũ gia không có người kia, ta cam nguyện chịu ngũ mã phanh thây!”
Lời nói vừa dứt, bầu không khí trở nên đông cứng như sắt.
Tộc nhân Vũ thị toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái xanh, hàn ý lạnh lẽo quấn quanh cơ thể bọn họ.
Quần thần tịch mịch yên ắng, ánh mắt mỗi một người đều mang ý vị thâm trường.
Từ Bắc Vọng là đứa trẻ vừa mới ra đời sao?
Không phải!
Tâm trí hắn ta vô cùng gian tà!
Có thể tạo ra thế trận lớn như vậy, thậm chí dám lấy thái độ hưng binh vấn tội để đối mặt trực diện với thiên hậu.
Chỉ như vậy cũng đủ chứng minh hắn ra đã chuẩn bị chu toàn mọi mặt!
Thực ra, những vị quyền quý ở đây đều rất thông cảm cho cảnh ngộ của Vũ gia.
Bọn họ liên tiếp gặp khó khăn, trộm gà bất thành còn mất mấy đấu gạo, chắc chắn trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Vì để phát tiết thù hận ứ đọng, hơn nữa còn vì lấy lại danh dự gia tộc, tự mình ra tay ám sát là chuyện rất bình thường.
Một đại tông sư còn không dư sức đối phó với một tên có tu vi bát phẩm m sao?
Nhưng cẩn thận đến mấy thì cũng có sơ sót!
Không giết chết được!
Còn bị phản sát!
Có lẽ người khác sẽ chọn lựa ngậm đắng nuốt cay, nhưng người này là Từ Bắc Vọng.
Đem theo thủ cấp đến gõ trống kêu oan, chính là tỏ rõ không đạt được mục đích thề không bỏ cuộc!
Khung cảnh rơi vào tịch mịch thâm trường, gương mặt Vũ Thừa Tư méo xệch, gắt gao cắn chặt hàm răng.
Mà ánh mắt sâm nhiên của nam tử bạch bào kia, lại giống như một con rắn độc máu lạnh quấn lấy ông ta.
Chính ngay lúc này.
Giọng nói ôn uyển vang lên, thiên hậu bên trong phượng liễn khôi phục thần thái ung dung: “Nói bản cung nghe xem, ngươi muốn công đạo thế nào?”
Ánh mắt Từ Bắc Vọng không một gợn sóng, ráng chiều cuối trời chiếu rọi lên trên gương mặt bình tĩnh của hắn.
“Rất đơn giản, cái gọi là ân oán đó bắt nguồn từ việc, tiểu dân giết chết nhi tử của Vũ quốc cữu.”
“Vũ quốc cữu hận tiểu dân tận xương tuỷ, vậy tiểu dân cho ông ấy một cơ hội, cũng là để hoá giải mối ân oán này.”
“Bây giờ lập tức ký khế ước sinh tử, để cho hận thù biến mất ở trên lôi đài.”
Hắn ta đàm nhiên bình tĩnh trần thuật lại, giống như đang kể một chuyện tép riu nhỏ nhặt.
Ngay lúc âm thanh cuối cùng vang vọng giữa hoàng thành, một viên đá khởi lên vạn tầng sóng!
Ầm!
Lập tức mọi người như bị sét đánh, đại não cơ hồ rơi vào trạng thái đông cứng!
Gương mặt ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt kinh hãi đến cực hạn!
Hắn ta muốn ký khế ước sinh tử sao?
Lấy bát phẩm cảnh quyết đấu sinh tử cùng với một ngũ phẩm cảnh sao?
Đây là loại ngông cuồng kiêu ngạo cỡ nào!
Đây lại là kiểu không biết sợ hãi ra sao?
Nhưng giờ phút này, quần thần chỉ nhìn thấy một loại khí khái ngoài ta ra còn người nào nữa hoà cùng tư thế hiên ngang thẳng tắp.
“Thiên hậu, yêu cầu này của tiểu dân không quá đáng chứ?”
Từ Bắc Vọng bình tĩnh nhìn về phía kiệu phượng.
Quần thần nhìn ra được sự kiên định toát ra từ đôi đồng tử thâm thuý đó.
Đâu chỉ không quá đáng, quả thực là ngu không gì bằng, chủ động đưa đầu mình ra cho Vũ gia chém!
Dù cho có là thiên kiêu yêu nghiệt nhất, cũng rất khó vượt qua kẻ thù vượt quá mình ba cảnh giới.
Cho dù át chủ bài của ngươi nhiều thế nào đi nữa, thì lẽ nào Quốc Cữu đương triều như Vũ Thửa còn thiếu mấy món pháp bảo hay pháp khí gì đó sao?
“Ký ngay bây giờ đi.”
Từ Bắc Vọng ung dung nhìn về phía Vũ Thừa, thậm chí ngữ khí còn mang theo sự thúc giục.
Vũ Thừa như mắc gai sau lưng, cảm giác như bị mãnh thú Hồng Hoang cực kỳ đáng sợ nhìn chằm chằm vậy.
“Ký hay không?!”
Từ Bắc Vọng gằn giọng.
Thần sắc Vũ Thừa biến ảo kịch liệt, khóe môi mấp máy muốn nói rồi lại không.
Nhịp đập trái tim ông ta gióng lên tiếng trống kịch liệt từng hồi, lồng ngực tựa hồ có thể bị phá tan lòng ngực bất cứ lúc nào.
”Vọng nhi…”
Tiếng hô bi thống, Diệu Mạn hốc mắt đỏ hoe đứng trong đám người.
Từ Bắc Vọng làm ngơ như không thấy, ánh mắt quét qua đám quyền quý trong triều, thanh âm đinh tai nhức óc: “Sau khi ta chết, mời quan to quan nhỏ đến Từ phủ ăn cỗ, nói với cha mẹ ta một tiếng an ủi để bọn họ bớt đau buồn.”
Ầm!
Một câu thốt ra khắp sân tĩnh mịch, quần thần triệt để chấn động!
Khí phách này, can đảm này, phong thái này, đáng là nhân kiệt xuất thế!
Nếu như không chết, tương lai ắt sẽ trở thành kiêu hùng đảo loạn Cửu Châu!
“Một khi ký khế ước, cái mạng nhỏ này của ta, đã là của ông.”
Ánh mắt Từ Bắc Vọng mang theo khí thế bức bách vô cùng, hắn nhìn chằm chằm về phía Vũ Thừa.
Giờ phút này, mỗi một lỗ chân lông trên người Vũ Thừa đều dâng trào sát khí phẫn nộ, đi kèm với nỗi sợ hãi khó nói.
Đúng, chính là sợ hãi.
Ông ta đột nhiên phát hiện, bản thân không kiềm được mà run rẩy một trận.
Vũ hậu ngồi trong kiệu phượng, ánh mắt bà ta khoá chặt vào Vũ Thừa.
Tộc nhân Vũ thị nắm chặt song quyền, trong lòng ngập tràn chờ mong.
Trận này có thể nắm chắc phần thắng trong tay, rốt cuộc Vũ Thừa còn do dự gì nữa?
Quần thần chỉ biết nín thở, liếc mắt quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt của Vũ quốc cữu.
Thời gian chậm chạp trôi qua, bầu không khí tựa hồ ngưng trọng.
Trái tim của đám người tộc nhân Vũ thị vừa trèo lên đỉnh núi, lại trong nháy mắt rơi xuống vực sâu.
“Ký!”