Tinh thể sao băng rơi xuống, tĩnh mịch vô biên vô tận, hai nữ nhân tuyệt đại phong hoa không nói một lời.
Đôi mắt xanh lam cao quý của Đệ Ngũ Cẩm Sương bắn ra một tia sáng lãnh đạm..
Chó săn chắc chắn đang che giấu điều gì đó.
“Ngươi biết?”
Giọng điệu chất vấn tựa như một viên ngọc trai rơi xuống đất, không ẩn chứa bất kỳ ngữ khí nào
“Hả, cái gì cơ?”
Hoàng Như Thị bày ra vẻ mặt mê mang, không hề để lộ bất kỳ khuyết điểm nào dù chỉ là nhỏ nhất.
Bà đương nhiên đã có một số suy đoán cho riêng mình, con rể hờ nhất định đã đã lợi dụng tình hình và phải trả một cái giá khó có thể tưởng tượng được.
Không lẽ hắn bán thân?
Khả năng khá thấp.
Hắn cũng không thể bán cho hai nhà cùng một lúc?
Bà cũng vô cùng hoang mang, không biết con rể mình rốt cuộc đã dùng thủ đoạn nào.
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm bà ta, đồng tử lập tức trở nên lạnh lẽo, nội tâm dâng trào một nỗi bất an không thể giải thích được.
Từ khi tiến vào Tiên giới, nàng chưa bao giờ cảm nhận được niềm vui trước kia.
Có đôi khi, nàng cho rằng hai người cứ ở lại Cửu Châu thì tốt biết bao.
Nỗi thống hận diệt tộc gì đó, hay uy lực trường sinh bất lão gì đó, tất cả đều không sánh bằng chó săn.
Nàng hối hận.
Nàng hoài niệm về đoạn thời gian tốt đẹp trước kia đoạn mỹ hảo, đồng thời cũng sợ hãi tương lai về sau.
Rốt cuộc từ khi nào, nàng đã bắt đầu đuổi theo bóng lưng của chó săn?
Hiện thực này khiến nàng tức giận, luống cuống, thậm chí là bất lực, nàng vốn dĩ muốn bảo vệ chó săn cả đời này.
Nhưng thái độ giấu diếm ác ý của chó săn lại càng khiến nàng khủng hoảng hơn bao giờ hết.
Nhìn thấy bộ dáng của nữ nhi, trái tim của Hoàng Như Thị dường như bị lỡ một nhịp.
Cẩm Sương quá thông minh, nếu nàng cố tình bỏ mặt tất thảy, tình trạng hiện giờ của con rể chắc chắn sẽ bị vạch trần.
“Ta sẽ đi đến Vô Tẫn Táng Thổ.”
Ngay khi nói ra lời này, Đệ Ngũ Cẩm Sương vẫn vô cảm như cũ.
Bùm!
Tựa như sấm sét giữa trời quang, chiếc quan tài được rèn đúc từ Tuế Nguyệt rung động kịch liệt, gương mặt không tì vết Hoàng Như Thị trở nên tái nhợt, biểu lộ ra sự lo lắng và hoảng sợ đến tột đỉnh.
Vô Tẫn Táng Thổ, là một địa phương khắc nghiệt bậc nhất trong vũ trụ, nơi này đã chôn vùi không biết bao nhiêu cường giả Đạo Quân, thậm chí còn có thể so sánh với thảm hoạ tai ương trong kỷ nguyên trường hà.
Phong Đế Thiên Thê thật ra chỉ là vật thay thế cho Vô Tẫn Táng Thổ, chỉ khi tiến vào Vô Tẫn Táng Thổ, thì mới có thể rèn đúc nên tu vi Đại Đế hoàn mỹ đúng nghĩa.
Ngay cả Đạo Quân, bậc tu sĩ có thể điều khiển quy tắc vũ trụ, thì vẫn có khả năng rơi đài lên tới 90%.
Nếu Cẩm Sương tiến về nơi đó, gần như 90% sẽ mất mạng, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có.
“Không được.”
Giọng điệu của Hoàng Như Thị trở nên nghiêm khắc một cách bất thường.
Thân ảnh váy tím thanh nhã cao quý dần dần mờ ảo, bàn chân ngọc óng ánh trong suốt giẫm lên từng tảng băng, đạo vận đột nhiên bị xé rách thành bột mịn, một thông đạo không gian hiện lên.
“Ta chỉ đang thông báo đến ngươi.”
Nàng bình tĩnh bước ra khỏi thế giới băng giá, cô độc bước đi trên con đường thăm thẳm không lối về.
“Cẩm Sương!”
Hoàng Như Thị hoảng hốt thét lên.
Tỷ lệ tử vong lên đến 90%, bà đương nhiên cực kỳ sợ hãi, nhưng cũng không biết phải can ngăn như thế nào?
Cẩm Sương bẩm sinh đã có tâm tính băng lãnh, nhưng thật ra là một người rất đơn giản và trong sáng, nàng một lòng một dạ yêu thương Từ Bắc Vọng, chỉ muốn bảo hộ hắn xuyên suốt năm tháy vĩnh hằng.
Đây là chấp niệm của nữ nhi a!
Bà chỉ có thể ngăn cản nhục thân, nhưng làm sao chặt đứt chấp niệm?
Một giọt nước mắt nóng bỏng bỏng rát đọng lại trên gò má của Hoàng Như Thị, một khoảng lặng chết chóc kéo dài.
Thế giới không có một bóng người, chỉ có tiếng thở dài lặng lẽ.
Hoàng Như Thị trở lại chiếc quan tài trong suốt óng áh một lần nữa, nhưng bà dường như đang bước vào một cuộc lưu đày bất tận, phiêu đãng trong băng tuyết.
......
......
Tại một ngôi sao trời toả sáng lấp lánh trong vũ trụ, Phì Miêu vui đùa ầm ĩ với các tinh thể sao băng, nó chơi mệt rồi bắt đầu bắt chéo chân và ăn đồ ăn vặt.
Đột nhiên.
“Tiểu phôi đản, meo meo phải đi về.”
Sắc mặt của nó trở nên trắng bệch, cảm thấy sợ hãi vô hạn.
Sao trời đột nhiên vỡ vụn, Từ Bắc Vọng vô cùng nghi hoặc: “Có chuyện gì vậy?”
Con mèo ngốc nghếch này vừa mới nói sẽ chơi đùa suốt năm ngàn năm, tránh thoát ma trảo của đại phôi đản, tiêu dao khoái hoạt một phen.
Tại sao bây giờ lại vội vã rời đi?
“Không có... Không có...”
Phì Miêu cúi thấp đầu, ngay cả nó cũng có thể nghe thấy thanh âm run rẩy của chính mình.
Đại phôi đản đang đi vào chỗ chết!
Meo meo muốn đi cùng nàng, meo meo có khí vận cực kỳ tốt, có thể che chắn tai ương thay nàng.
Hu hu, đại phôi thật là ngu ngốc a.
Cảm giác sinh ly tử biệt xông lên tới não, Phì Miêu bắt đầu ứa nước mắt.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Trông thấy bộ dạng này của con mèo ngu ngốc, Từ Bắc Vọng cực kì lo lắng.
Phì Miêu nước mắt rưng rưng, vô số lời nói thê thảm dâng trào lên đến cổ họng, nhưng đều bị nó nuốt xuống.
Không thể nói cho tiểu phôi đản, nếu không hắn cũng sẽ đi vào chỗ chết.
“Đại phôi đản mắng meo meo, nàng bảo meo meo mau cút về.”
Phì Miêu nín khóc rồi mỉm cười, sắc mặt vô cùng ủy khuất.
Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm nó không nói một lời.
“Meo meo đi rồi, tiểu phôi đản yên tâm, lần này sẽ không để bị bắt nữa đâu.”
Nội tâm của Phì Miêu nóng nảy như lửa đốt, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Nó bắt đầu thi triển sức mạnh thần thông bẩm sinh của mình, đi về phía phế tích cổ lộ nằm ở nơi sâu thẳm trong vũ trụ, nơi an toàn nhất đối với sinh linh kỷ nguyên.
Một viên sao chổi sáng chói ngăn lại: “Ngươi có thể nói thật với ta hay?”
Phì Miêu buồn bã, bĩu môi nói: “Đại phôi đản uy hiếp meo meo, nếu meo meo không quay lại sẽ bị đập thành thịt nát, nàng đang tức điên lên á!”
Nó vừa nói, vừa giơ nắm đấm về phía Từ Bắc Vọng, đôi mắt to tròn vẫn đang ngấn lệ, nhưng ngữ định vô cùng phấn chấn: “Tiểu phôi đản, meo meo nhất định sẽ bảo vệ ngươi!”
Nó biết, đại phôi đản nhất định đang ghét bỏ chính mình vì quá yếu đuối, cho nên mới có thể tiến vào con đường một đi không trở lại.
Kỳ thật, các nàng đã rất mạnh, nếu cứ lặng lẽ tu luyện như trước đây, nhất định sẽ đứng trên đỉnh cao của vũ trụ trong tương lai. Đáng tiếc, tiểu phôi đản càng ngày càng biến thái, tốc độ quật khởi nhanh đến mức ngay cả meo meo cũng phải sợ hãi.