“Quỳ xuống.”
Hai chữ khàn khàn trầm mặc như chiếc lá lục bình bên trong kỷ nguyên trường hà, biểu lộ sự bất lực đến cực điểm.
“A! A!”
Biển sấm hùng vĩ dâng trào dữ dội, từng khối trụ sấm sét nhiễm màu huyết sắc, Cửu Cực Lôi Sư khóc lóc thảm thiết dưới bầu trời đầy sao, nó tuyệt vọng đến mức điên cuồng!!
Hàng vạn vạn sinh linh nhìn chằm chằm cảnh tượng này, trong đầu không thể không hồi tưởng lại tình huống trước đó.
Cửu Cực Lôi Sư bá khí oai hùng, đứng sừng sững ở trên cao, kiêu ngạo nhìn xuống áo bào trắng cấm kỵ, giống như là đang giễu cợt một con sâu kiến vô danh.
Ánh mắt khinh thường và sỉ nhục đó đi thẳng vào trái tim của mọi sinh linh.
Mà bây giờ...
Hoàn toàn đảo ngược!
Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời đầy sao lại có thêm hai thân ảnh vĩ ngạn mờ ảo, năng lượng hỗn độn đan xen với quy tắc lượn lờ, khí tức bất khả chiến bại.
Ánh mắt của Đạo Quân hiện lên một tia kinh hãi, mà những phôi thai thiên đạo càng rung động vạn phần, nội tâm tràn đầy ngưỡng mộ nồng đậm.
“Tuyệt Đại Thần Vương và Hoang!”
Biểu cảm của rất nhiều lão quái vật bất hủ trong vũ trụ trở nên quái dị hơn bao giờ hết, cơn ác mộng trong quá khứ xuất hiện một lần nữa, nhắc nhở bọn họ về những năm tháng bi thảm trước đó.
“Lại là bọn hắn!”
Hàng vạn vạn sinh linh hít sâu một hơi, thần sắc kinh hãi tới cực điểm!
Ai nấy đều há hốc mồm!
Gần như không dám tin vào hai mắt của mình!
Trong kỷ nguyên thời đại trước đó, ba người đứng đầu bảng Vấn Đỉnh ——
Tuyệt Đại Thần Vương!
Ngoan Nhân Chí Cao!
Hoang!
Hai trong số ba người đứng đầu thực sự đã đến, ai nấy đều là những nhân vật vô song trong sử sách của vũ trụ, mang lại ấn tượng khó mà phai mờ cho toàn bộ chư thiên.
Mà Cửu Cực Lôi Sư, cũng là thiên kiêu phôi thai trong cùng thời đại của bọn họ.
Trong lúc nhất thời, nội tâm của vô số người sinh sôi một suy nghĩ hoang đường.
Vinh quang của thế hệ trước đó đã một đi không trở lại.
Bọn họ đã già, và đã bị vũ trụ đào thải!
Hiện giờ đích thị là thời đại thuộc về Thái Sơ Bắc Vọng.
“Thật đáng buồn!”
Các cường giả Chí Cao bất hủ của kỷ nguyên trước đó lần lượt than thở trong lòng.
Cửu Cực Lôi Sư dù sao cũng là đại kỳ tài từng toả sáng khắp chư thiên, nhưng không ngờ lại bị ức hiếp đến mức này.
Người cũ rời khỏi sân khấu, người mới tiếp tục toả sáng, đây chính là quy luật của vũ trụ sao?
Nhưng Thái Sơ Bắc Vọng quá chói mắt, sáng chói đến mức dị thường.
“Ha ha ha ha ha ha...”
Một tiếng thét dài thê lương, mười tám đôi mắt khổng lồ của Cửu Cực Lôi Sư bắt đầu nhiễm đỏ xen lẫn với tơ xanh, gân cốt trên từng cái đầu bắt đầu lộ diện, tựa như một dãy núi gầm thét.
Phù phù!
Bầu trời đầy sao gần như sụp đổ, Cửu Cực Lôi Sư bắt đầu khuỵu gối, thân thể khổng lồ run rẩy, tựa như đang trải qua thời khắc sỉ nhục nhất trong vô số kỷ nguyên vừa qua.
Thân ảnh lấp lánh ánh sao từng bước đi tới, nhàn nhạt quan sát Cửu Cực Lôi Sư.
Sau đó chân giẫm lên cái đầu thứ tư.
Trận âm đại đạo lượn lờ, hàng vạn ngôi sao đồng thời phát ra ánh sao lộng lẫy, thác nước Tinh Hải đang tràn xuống từ vũ trụ.
“Răng rắc —— ”
Nam tử áo trắng một cước giẫm đạp hộp sọ, dưới sự gia trì của Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể, thanh âm thông qua sao trời truyền khắp chư thiên vạn vực.
“Tiền bối, sau này hãy thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng không coi ai ra gì nữa.”
Hắn khẽ nói, sau đó chậm rãi quay người.
Bầu trời đầy sao lặng ngắt như mộ hầm, Cửu Cực Lôi Sư nhe răng cười điên cuồng, vô số sinh linh đều đang sôi máu!
Một cảnh tượng tráng lệ và gây chấn động như vậy thật đáng được ghi nhớ mãi mãi!
Áo bào trắng cấm kỵ đã thay đổi nhận thức của tất cả mọi người một lần nữa, hắn đã dùng hành động thực tế để diễn tả sự tồn tại phá vỡ kỷ nguyên là như thế nào.
Thiên kiêu cái thế trên bảng Vấn Đỉnh trước đó, hiện giờ đang là cường giả Chí Cao bất hủ, lại đang phủ phục dưới chân hắn.
Lực trùng kích tột đỉnh này, cho dù bọn họ luân hồi thêm mấy lần nữa cũng không thể quên được!
“Tiền bối, ta lấy đạo tâm để phát thề, nếu không tự tay chém ngươi thành tám mảnh, sẽ không leo lên đỉnh cao nhất!”
Thân ảnh thánh khiết lên tiếng một lần nữa, thần sắc không có chút rung động nào, giống như vừa hoàn thành một việc tầm thường râu ria.
Hồn Bất Quy và Vĩnh Hằng Quốc Độ luôn cảm thấy có chút không đúng.
Tai sao hắn lấy đạo tâm để phát thề?
Còn đối với chúng ta, hắn lại lấy khí vận để phát thề? Liệu có gì khác biệt?
Bọn họ suy nghĩ một chút, nhưng cũng không để trong lòng. Đối với sự tồn tại phá vỡ kỷ nguyên mà nói, đạo tâm và khí vận đều quan trọng như nhau, cả hai đều không thể thiếu.
“Tác phong của hắn đối nghịch với Nhật Bất Lạc, một kẻ chuyên gây tai hoạ...”
Trên vầng Đại Nhật huy hoàng, Thái Sơ Hồng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào và tự hào vô cùng, nhưng ông vẫn có chút bất đắc dĩ.
Chỉ trong vài thập kỷ, còn chưa đến trăm năm tuế nguyệt, hắn ta gây thù chuốc oán khắp nơi, đắc tội với Cửu Trọng Phù Thổ, Vô Miện Chi Vương, và Bắc Cực Thú Liệp.
Nếu tiếp tục như vậy, Thái Sơ Bắc Vọng sẽ trở thành đối tượng bị người người kêu đánh…
“Hoan nghênh Bắc Vọng đến đây làm khách.”
Dị tượng oán niệm bốc hơi từ Hoàng Tuyền, một thanh âm già nua vang lên.
Chỉ có Từ Bắc Vọng mới có thể hiểu được ý nghĩa thật sự của lời mời này, đám người này hẳn là đang thúc giục hắn thực hiện lời hứa của mình.
Từng vị Đạo Quân của Vĩnh Hằng Quốc Độ phản chiếu hư ảnh, lẳng lặng nhìn chăm chú nam tử áo trắng, uy áp dồn dập đến cực hạn.
“Tiểu hữu, Vĩnh Hằng Quốc Độ hoan nghênh ngươi bất cứ lúc nào.”
Một Đạo Quân nghiêm túc lên tiếng.
Sự việc đã kết thúc tốt đẹp, ngươi cũng đừng hòng bội ước.
Nhưng cảnh tượng này rơi vào tầm mắt của tất cả sinh linh trong chư thiên vạn vực, khiến cho nội tâm của bọn họ dâng trào sóng gió một lần nữa.
Áo bào trắng cấm kỵ, vậy mà nhận được sự coi trọng của hai đại Thần tộc Hoàng Kim, điều này quả thực chưa từng xảy ra trong lịch sử vũ trụ!
Kinh khủng a!!
Trải qua chuyện này, còn ai dám trêu chọc áo bào trắng cấm kỵ?
“Đồ xấu xa, hừ!”
Mỹ thiếu nữ váy đỏ lại biến thành một con mèo béo trắng như tuyết, giận dữ nhổ nước miếng về phía Cửu Cực Lôi Sư.
Ngươi dám bắt meo meo, ngươi muốn cưới meo meo, thối thối thối...
Phì Miêu lập tức thi triển thiên phú [chạy mau mau], trốn sau lưng tiểu phôi đản.
“Các ngươi... Các ngươi nhanh trả lại cổ thụ kỷ nguyên!” Cái đầu nhỏ nhắn vươn ra, lớn tiếng hét lên.