Từ Bắc Vọng vô cảm như cũ.
“Được!”
Thiếu nữ váy đỏ trừng mắt, sắc thái uể oải bi thương bị quét sạch sành sanh, sau đó tự mãn bĩu môi.
Các ngươi cướp cổ thụ kỷ nguyên của meo meo, còn muốn gả meo meo cho sư tử xấu xí.
Tiểu phôi đản không phát uy, các ngươi tưởng meo meo không có chỗ dựa sao? Hừ hừ!
Nàng lấy một đống đồ ăn vặt rồi bắt đầu ăn say sưa ngon lành, hai chùm tóc đuôi ngựa lủng lẳng ẩn hiện.
“Thái Sơ công tử, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”
Lúc này.
Vô số sự tồn tại kinh khủng trong kỷ nguyên này rốt cục lộ diện, một phụ nhân trong bộ chiến phục màu tím vàng bước ra từ nơi sâu thẳm của vũ trụ, khí tức của bà ta bao trùm cả tinh không.
Trong khoảnh khắc, đồng tử của hàng vạn vạn sinh linh con ngươi đột nhiên co rút, đáy mắt có hay không lấy phục thêm rung động.
Nhân vật chỉ có trong điển tịch truyền thuyết rốt cuộc cũng đã hiện thân, Chí Tôn Sư Vương!
Một kỷ nguyên sinh linh, tu vi còn cao siêu hơn cả Đạo Quân, hiện giờ đang là một trong những lãnh tụ của Bắc Cực Thú Liệp!
Không khoa trương chút nào khi nói bà ta đang nằm trong một nhóm nhỏ sinh linh đang đứng trên đỉnh cao nhất của vũ trụ.
Vật chất năng lượng vô tận tán loạn, sáng chói tinh vực ở giữa, vô số thân ảnh vĩ ngạn nhìn chằm chằm nam tử áo trắng người trẻ tuổi.
Trong đó có ba thế lực Thần tộc Hoàng Kim.
Bọn họ đương nhiên hi vọng dàn xếp ổn thỏa, đưa con mèo béo kia rời khỏi Hành tinh Bắc Cực.
Không cần tốn nhiều công sức, liền hoàn thành mục đích.
Bọn họ đều muốn né tránh chiến tranh, bởi vì một khi khởi phát một cách hấp tấp, các bên đều hứng chịu tổn thất khôn lường trên mọi phương diện.
Hàng vạn vạn sinh linh cũng mong mỏi hòa bình, dù sao đi nữa, trận đại chiến giữa các Thần tộc Hoàng Kim đương nhiên sẽ tác động đến vũ trụ, vô số ngôi sao vô tình bị phá hủy, tất cả các loại vật chất năng lượng đều suy kiệt.
Mà người có thể đưa ra quyết định cho những điều này, chính là áo bào trắng cấm kỵ.
Từ Bắc Vọng nhìn thẳng phụ nhân, đôi mắt xanh thẳm không có bất kỳ ý nghĩ sợ hãi.
Hắn mỉm cười, nói khẽ: “Tiền bối hãy để nhi tử của ngươi quỳ gối dưới chân ta.”
Câu nói này giống như ống giảm thanh đại đạo, khiến cho hàng vạn ngôi sao trời chìm trong tĩnh mịch đáng sợ!
Vô số sinh linh nghẹn họng trân trối, sắc mặt không thể tưởng tượng nổi.
Ngữ khí ung dung bình thản, nhưng lại bộc lộ sự cường thế có thể lật đổ vũ trụ!
Ông trời ơi!
Áo bào trắng cấm kỵ quá độc ác!
“Rống —— ”
Khuôn mặt của người thanh niên vạm vỡ trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết, hắn trở về bản thể khổng lồ của mình, gào thét trong biển sét vô tận, chín cái đầu khổng lồ giống như từng đại thế giới vặn vẹo.
Sự nhục nhã vô tân quét tới, Cửu Cực Lôi Sư đã hoàn toàn phát điên, từng tiếng gầm thét của nó khiến vũ trụ không khỏi run rẩy.
Da đầu của tất cả các thân ảnh vĩ ngạn đều tê dại, một số người trong số họ dường như không thể chịu nổi khi Cửu Cực Lôi Sư trút xuống lửa giận.
Nó chỉ thiếu một bước nữa là đạt tới cảnh giới Đạo Quân đó!
“Ỷ thế hiếp người...”
Một cường giả Đạo Quân của Vĩnh Hằng Quốc Độ thầm than thở, ai nấy đều cảm thấy yêu cầu này thực sự rất quá đáng.
“Ngươi chắc chắn?”
Khuôn mặt mông lung của phụ nhân mặc chiến y vàng tím tuôn trào lửa giận, nụ cười man rợ của bà ta giống như đang dung luyện đầu lâu của vô số sinh linh, trông hết sức kinh khủng.
“Rống —— ”
Tiếng gầm rú của vô số yêu thú truyền khắp hàng vạn sao trời, gây chấn động chư thiên.
“Vãn bối chắc chắn.”
Thân ảnh thánh khiết đứng giữa tinh không, mỉm cười nhìn về phía phụ nhân.
Các quy tắc vũ trụ vô tận đang xen lẫn xung quanh thân thể nam tử áo trắng, khí tức Đại Nhật, Hoàng Tuyền và các quốc gia đang bảo hộ tính mệnh an nguy của hắn từng thời từng khắc.
Tại hành tinh Bắc Cực, rất nhiều Thần thú cổ lão quay đầu nhìn nhau, con nào con nấy đều nảy sinh ý đồ cao chạy xa bay ngay khi thảm hoạ ập xuống.
Bắc Cực Thú Liệp bao gồm rất nhiều chủng tộc, nhưng đối mặt nguy cơ diệt tộc, bọn họ đương nhiên phải tự bảo vệ chính mình, sao còn có thể quan tâm đến truyền nhân Sư Vương chứ.
Bảo ngươi quỳ thì quỳ đi, đại trượng phu có thể chịu nhục nhất thời, đợi đến khi Thái Sơ nghiệt súc sụt giảm uy thế, ngươi vẫn có thể trả thù gấp trăm lần!
“Hoặc là quỳ xuống, hoặc là khai chiến!”
Đột nhiên, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên biến mất, ánh sao trên người hắn ta trở nên lạnh lẽo như băng.
Từ Bắc Vọng là người duy nhất biết tình cảnh của chính mình. Sau này, nếu chỉ cần bất cẩn một chút thôi, hắn nhất định sẽ bị hai gia tộc Vô Thiên, Thần Đồ truy sát một cách tàn nhẫn.
Vậy giờ đang thừa dịp đắc thế, hắn cũng nên tận hưởng uy quyền một chút chứ nhỉ?
Khi chứng kiến một vị nam nhân có thể hung bạo đến nhường này, hàng trăm vạn sinh linh đều cảm thấy khó thở vô cùng.
Nếu có thể sống một đời vô song như vậy, bọn hắn cho dù chết mất xác cũng không hề hối tiếc.
Ba thế lực Hoàng Kim đều trầm mặc, mười mấy vị Đạo Quân cũng không nói một lời, tựa như đều đồng ý câu nói này.
Bọn họ đều theo đuổi lí tưởng của riêng mình.
Thần tộc Nhật Bất Lạc đã quyết định hoàn toàn ủng hộ, cho nên sẽ không phá hủy căn cơ nền tảng của vãn bối, khiến hắn trở thành trò cười.
Nếu thực sự khai chiến, vậy thì được ăn cả ngã về không, bọn họ sẽ dùng máu tươi Thần thú đúc nên vinh quang của Nhật Bất Lạc!
Về phần Vĩnh Hằng Quốc Độ cùng Hồn Bất Quy, bọn hắn cũng là rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng. Bởi vì một nửa Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể còn chưa về tay, bọn họ không thể để công sức của mình đổ xuống sông xuống biển.
Ai nấy đều đã đi lên thuyền của Thái Sơ tiểu tặc, cho nên nhất định phải lên bờ.
Một bầu không khí tĩnh mịch bao trùm khắp tinh không, mỗi một sinh linh đều run rẩy khiếp sợ.
Tình huống này giống như sự yên tĩnh trước cơn bão tố, thái độ kiên quyết của ba thế lực Hoàng Kim càng khiến áo bào trắng cấm kỵ trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết!
Thật sự sẽ khai chiến sao?
Nếu như vậy, chư thiên nhất định sẽ đẫm máu, vũ trụ nhất định sẽ đứt gãy! Mọi người đều bị đẩy đến bên bờ vực của sự hủy diệt!
Liệu ai sẽ ngăn chặn nguy cơ này?