“Người đâu rồi? Sao không đến áp giải tên tội phạm này vào thiên lao để răn đe đại chúng?”
Hiện tại Từ Bắc Vọng đã dám đánh trống kêu oan, sau này còn làm đến gì nữa, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đại chúng, biểu cảm của Từ Bắc Vọng bình tĩnh đến mức đáng sợ, hắn gằn từng chữ một: “Tiểu nhân bị oan khuất, có tội gì chứ?”
Lư Sùng Nghiễm lửa giận công tâm, thẳng tay chỉ vào mặt hắn gào lên: “Hiện nay thế đạo thế nào? Quốc thái dân an, thái bình thịnh thế! Ngươi ở đây gõ trống kêu oan như vậy, không phải đang là bôi tro trét trấu lên mặt của hoàng hậu nương nương sao?”
“Bôi tro trét trấu, không phải tội thì là gì?”
Thanh âm vừa dứt, lại truyền đến tiếng nói to rõ hùng hậu.
“Thiên hậu giá đáo---“
Tiếng kêu bạch hạc chấn động cửu trùng, yến oanh vờn quanh, cung tỳ thái giám tiền hô hậu ủng xung quanh phượng giá của hoàng hậu..
“Tham kiến thiên hậu!”
“Tham kiến thiên hậu!”
Tiếng hô như núi gầm biển vọng, quan viên quý tộc đồng loạt chỉnh tề khom người.
Bên trong xa giá lộng lẫy trang nhã, Vũ Chiếu mặc chiếc váy dài quét đất gật đầu với đám quần thần, trên phượng nhan mang theo ý cười ung dung.
Hoàng hậu hiện đang nhiếp chính, có người gõ trống kêu oan, nàng ta nhất định phải thụ lý.
Liễn xa nghiến qua gạch bạch ngọc trên đất, chậm rãi chạy đến trước trống kêu oan.
Bầu không khí lập tức yên lặng.
“Đánh trống kêu oan ắt phải liên quan đến chuyện quân quốc đại vụ, đại tham đại ác, kỳ oan dị thảm, nếu không không được đánh trống, sẽ phạm vào trọng tội.”
Vũ Chiếu nhìn chăm chú hắn, chất giọng dịu dàng thục khang, lộ ra sự uy nghiêm.
Từ Bắc Vọng cúi thấp đầu, cung kính nói: “Khởi bẩm thiên hậu, tiểu dân có oan uổng.”
Quần thần oán thầm trong bụng, hắn vừa mở miệng đã tự xưng là tiểu dân, đến mặt mũi cũng không cần nữa.
Vũ Chiếu nhìn một vòng xung quanh, dịu dàng mở miệng: “Nói, bổn cung sẽ giải oan cho ngươi.”
Từ Bắc Vọng chỉ vào chiếc túi nằm trên đất, hết mực thận trọng cẩn xin ý chỉ:
“Nương nương, thứ đồ này thực sự quá mức máu me, người xem…”
Hoàng thành lặng ngắt như tờ.
Con ngươi của không ít cường giả nho gia co rúm lại giống như kim châm, trong mắt lộ ra sự kinh sợ nồng đậm.
Lấy chút may mắn ra để dò xét, lập tức có thể khẳng định bên trong đó là một chiếc đầu lâu!
Vũ Chiếu híp đôi mắt phượng, che giấu sự phẫn nộ sâu trong đáy mắt một cách hoàn hảo, bà ta nhẹ phẩy tay áo: “Không sao.”
Từ Bắc Vọng gật gật đầu, chậm rãi bước qua mở chiếc túi ra.
Xoạt!
Khung cảnh xôn xao!
Một chiếc đầu lâu đẫm máu, mùi tinh huyết tanh nồng dần tràn ngập trong không khí, con mắt duy nhất trên đầu lâu vẫn còn trợn trừng.
“Không… không thể nào.”
Vũ Thừa trốn trong đám người thầm lẩm bẩm, tựa hồ lạc mất hồn phách, sau đó thần sắc bi ai đến cực điểm.
Ánh mắt của một vài tộc nhân Vũ thị sợ hãi, cảnh tượng trước mắt cơ hồ khiến cho bọn họ lâm vào sụp đổ!
Thừa Thiên môn yên tĩnh đến quỷ dị, giống như tuyệt vực không người.
“Thiên hậu, tuy tiểu nhân không phải là quan viên, nhưng thân là bộ khoái của Lục Phiến môn, tốt xấu gì cũng là sai nha của triều đình đúng không?”
“Tối qua tiểu dân chấp hành nhiệm vụ, đi truy bắt mấy tên đạo tặc, nào ngờ bị tên này chặn lại giữa đường.”
Giọng nói của Từ Bắc Vọng thấp trầm mà hoà hoãn, giống như đang trò chuyện cùng với bằng hữu lâu năm vậy.
Ầm----
Câu nói này giống như sấm sét giữa trời quang đánh thẳng vào tâm trí của đám quần thần.
Chấn động đến mức bọn họ tê cả da đầu!
Chấn động đến bức bọn họ lạnh cả sống lưng!
Sau đó, một luồng khí lạnh từ bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.
Người đó là Tam phẩm đại tông sư a!
Chết rồi?
Bị Từ Bắc Vọng phản sát sao?
Tuyệt đối không thể!
Chuyện này không khác gì thiên phương dạ đàm (chuyện không có thật) cả, một vị đại tông sư nào đâu chỉ cách biệt một trời một vực với một tên có tu vi Bát phẩm?
Tuy không ai dám tin tưởng, nhưng đầu lâu đang bày ra trước mắt.
“Khẩn thỉnh thiên hậu, đòi lại công đạo cho tiểu dân.”
Thần sắc Từ Bắc Vọng vô cùng bình tĩnh, khẽ khom người xuống.
Trời dần sẩm tối.
Thủ cấp của đại tông sư trần trụi đến bi thương dưới ánh tà dương.
Hoàng thành tĩnh mịch giống như sơn động u cốc, sắc mặt quần thần hoảng hốt, bọn họ vẫn chưa thể nào lấy lại bình tĩnh từ trong cơn kinh sợ nồng đậm.
“Thiên hậu, Vũ Thực tự ý xông vào nhà dân, tiểu dân phòng vệ chính đáng, là ngài đã đặc xá tội danh cho tiểu dân.”
“Về phần tinh tuỷ, đó vốn là đồ vậy thuộc về quý phi nương nương, tiểu dân chỉ phục mệnh của nàng.”
“Cho nên, tiểu dân nghĩ mãi vẫn không thông, Vũ gia tại sao lại muốn giết chết tiểu dân thì mới cảm thấy an lòng?”
Giọng nói chất đầy nghi vấn chậm rãi vang lên trong khoảng sân trước Thừa Thiên Môn.
Quần thần vô thức đồng loạt nhìn về phía kiệu phượng.
Bên trong xa giá, nụ cười vẫn luôn treo ở khoé môi của hoàng hậu Vũ Chiếu dần dần biến mất, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên cứng đờ, một hồi lâu sau vẫn không trả lời.
Quần thần quay qua nhìn nhau, bọn họ đều có thể nhìn ra vẻ kinh ngạc từ trong mắt của đối phương.
Thông thường, cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ thì sắc diện Vũ hoàng hậu vẫn ung dung bình tĩnh. Bà là thiên hậu nhiếp chính hơn mười năm qua, sớm đã quen với sự chao đảo trên đỉnh cao quyền lực, vậy mà cũng sẽ có lúc không biết phải làm sao?
“Thiên hậu, xin hãy làm chủ cho tiểu dân.”
Từ Bắc Vọng khom người về phía trước, cử chỉ khiêm nhường cung kính.
Vũ Chiếu híp đôi mắt phượng, thần sắc ảm đạm mờ mịt, tiếp tục duy trì trạng thái trầm mặc như cũ.
“Từ! Bắc! Vọng!”
Tiếng gào thét tựa hồ tê tâm liệt phế.