Bên ngoài lãnh địa của Hành tinh Bắc Cực, rất nhiều năng lượng hỗn loạn cuồn cuộn dâng trào, bầu không khí ồn ào bên dưới bầu trời đầy sao bỗng im bặt như tờ.
Vô số thân ảnh đứng lại, nhìn về phía sao chổi bằng ánh mắt tràn đầy cung kính.
Sau vài chục năm im ắng, áo bào trắng cấm kỵ hiện thân một lần nữa, phong thái của hắn càng thêm loá mắt so với trước kia.
“Thái Sơ công tử, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Một làn sương mù màu xanh lá cây tràn ra từ lục địa mênh mông, một con bướm vỗ cánh trong tư thế kính cẩn.
Ngôi sao chổi vỡ nát thành năng lượng vô tận, một nam tử áo trắng xuất hiện sừng sững giữa tinh không, khí chất thánh khiết đã không còn, chỉ còn lại sự lạnh lẽo có thể đóng băng thần hồn.
“Cửu Cực Lôi Sư, lập tức cút ra cho ta.”
Ánh mắt của hắn trở nên âm trầm hơn bao giờ hết, từng khối sao trời ở đằng xa xa lần lượt nổ tung.
Oanh!
Một câu nói gây long trời lở đất!
Các tu sĩ ngoại lai đang lui tới Hành tinh Bắc Cực không khỏi nghẹn họng trân trối, ai nấy đều thất thần kinh hãi.
Cửu Cực Lôi Sư chính là Chí Cao bất hủ a, một sự tồn tại rất gần với cảnh giới Đạo Quân.
Quá cuồng vọng rồi!
Áo bào trắng cấm kỵ quả thực có chút không biết trời cao đất rộng...
̀m ầm!
Đạo vận rực rỡ trào dâng từ Hành tinh Bắc Cực, mang theo khí tức hùng vĩ mà nặng nề, giống như một dòng sông trên trời nối tiếp nhau buông xuống.
Rất nhiều Thánh Thú thượng cổ lũ lượt đi ra, con nào con nấy đều phát ra khí tức phô thiên cái địa, tuy uy thế không quá hùng hổ dọa người, nhưng vẫn ẩn chứa sự trang nghiêm bất khả xâm phạm.
Đủ loại Địa Tâm Cổ Long, Thần Hỏa Kỳ Lân, Hoang Cổ Thánh Báo, Kim Cương Ma Viên (vượn king kong), từng thân hình khổng lồ che khuất bầu trời đầy sao.
Không nói đến những tu sĩ bình thường, ngay cả đại năng Tranh Độ hoặc cường giả Chí Cao cũng phải nơm nớp lo sợ, không dám manh động vì sợ bị hủy diệt bởi khí tức.
“Thái Sơ công tử, ngươi không phải đã nói chưa thấy qua sinh linh kỷ nguyên sao?”
Một con bạch tuộc bay lơ lửng giữa không trung, các xúc tu giống như những tòa tháp nhiều màu sắc nối liền với biên giới của vũ trụ, cặp mắt đỏ rực của nó đang nhìn chằm chằm vào nam tử áo trắng.
Nó lập tức đi thẳng vào vấn đề, chứng tỏ đã suy đoán ra ý đồ của Thái Sơ Bắc Vọng ngay từ đầu.
“Nàng là bằng hữu của ta.”
Từ Bắc Vọng lạnh lùng nói.
Con bạch tuộc khổng lồ ngắm nhìn bốn phía xung quanh, giống như đang giao lưu cùng các tộc nhân. Một lát sau, nó trầm giọng nói: “Bắc Cực Thú Liệp nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.”
Tinh không cuồn cuộn sóng ngầm, rất nhiền thân ảnh vĩ ngạn đi tới từ nơi sâu thẳm trong vũ trụ, bao gồm Thần tộc Hoàng Kim và các đạo thống đỉnh cấp trong chư thiên vạn vực.
Bọn hắn cũng mơ hồ nghe thấy tiếng gió, Bắc Cực Thú Liệp vừa tìm thấy một con mèo, chính là con cưng của thiên đạo —— Sinh linh kỷ nguyên.
Tinh huyết trong cơ thể Thái Sơ Bắc Vọng ắt hẳn đến từ con mèo này? Mối quan hệ giữa hai bên nhất định có sự liên kết sâu sắc.
“Để ta trông thấy nàng trước.”
Từ Bắc Vọng vẫn giữ sự bình tĩnh khác thường của mình.
Hắn muốn đảm bảo rằng con mèo ngu ngốc vẫn đang được an toàn, đồng thời cũng muốn hỏi xem ý kiến của nó.
Dưới bầu trời đầy sao, một đám cổ thú bất hủ bắt đầu đảo mắt, cân nhắc trong chốc lát, sau đó kiến nghị với con bạch tuột giao sinh linh kỷ nguyên ra.
Thân phận của Thái Sơ Bắc Vọng không tầm thường, nếu có thể không đắc tội, bọn nó sẽ cố gắng không đắc tội.
Dù sao đi nữa, kẻ này là hạt giống số ba Nhật Bất Lạc, quan trọng hơn hết, hắn còn là sự tồn tại phá vỡ kỷ nguyên, tiền đồ tương lai xán lạn đến mức khó có thể tưởng tượng. Nếu đôi bên phát sinh, Bắc Cực Thú Liệp sẽ rơi vào thế cực kỳ bất lợi.
“Tiểu phôi đản, mau cứu meo meo, meo meo rất sợ.”
Một thiếu nữ váy đỏ lao ra từ Hành tinh Bắc Cực, sắc mặt tái nhợt cùng sợ hãi, đôi mắt to tròn lấm tấm một chút nước mắt.
Phì Miêu hoàn toàn đánh mất phong thái hoạt bát ngày thường, nội tâm cũng tràn đầy ủy khuất, khiến ánh mắt của nàng loé lên một tia bi thương.
̀m ầm!
Hàng trăm triệu ngôi sao trong vũ trụ bắt đầu gầm thét, giống như điềm báo cho tai ương kỷ nguyên, ánh sao vô biên vô tận lan tràn khắp nơi, âm thanh tế tự văng vẳng sự phẫn nộ.
Vô số thân ảnh vĩ ngạn đều câm như hến.
Thái Sơ Bắc Vọng tức giận rồi!
“Bắc Cực Thú Liệp không có bạc đãi ngươi.”
Bạch tuộc khổng lồ có chút bất an, nhanh chóng lên tiếng giải thích.
Bọn nó không chỉ chiêu đãi thức ăn ngon lành, thậm chí còn chuẩn bị tài nguyên đặc thù để vun trồng cho sinh linh kỷ nguyên.
Khi nhìn thấy tiểu phôi đản, nỗi sợ hãi trong lòng Phì Miêu lập tức bị xua tan, nó nắm vuốt mép váy, ủy khuất nói:
“Meo meo đi phế tích cổ lộ để tìm hai gốc cổ thụ Kỷ Nguyên, tất cả đều bị cướp đoạt trắng trợn, bọn chúng còn muốn gả meo meo cho một con sư tử xấu xí. Ngươi mau dẫn meo meo rời khỏi đây có được không?”
Đôi mắt to tròn long lanh lộ ra ý muốn cầu khẩn, nàng muốn ở cùng đại phôi đản và Hoàng a di.