Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 516: Đừng có kiếm cớ, ngươi không được là vì ngươi không đủ cố gắng (2)




Người thì mừng rỡ, kẻ thì uể oải, một số tên còn đang xoắn xuýt không biết có nên dâng thần vật ra không.

“Thưa tôn thượng, đây là thành tích của tại hạ.”

Từng tên thiên kiêu giao nộp cơ duyên mà mình đã trăm đắng nghìn cay mới tìm được ra trước mặt áo báo trắng cấm kỵ, mong được hắn nhìn trúng.

Đủ loại vật liệu luyện chế, tiên dược trường sinh bất lão, bí tịch trường tồn vạn cổ, đạo pháp bí hiểm khắc ghi trên bia đá, và vô số thần vật khác đang trôi lơ lửng trên bầu trời đầy sao.

“Ta ghi nhớ trong lòng, các ngươi tiếp tục cố gắng.”

Ánh mắt của Từ Bắc Vọng không một gợn sóng, hắn chỉ tùy tiện nhặt lấy vài món thần vật bí ẩn.

Những thứ mà hắn nhìn vừa mắt, sao lại không quý giá cho được? Chúng đều là những cơ duyên ngập tràn ánh sáng của cây khí vận.

“Đa tạ tôn thượng!”

Một vài người trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, bọn họ càng nể phục phong thái cái thế tuyệt luân đích thực của áo bào trắng cấm kỵ!

Một số món Thần vật mà đến cả Thiên Đế cũng thèm thuồng, vậy mà áo bào trắng cấm kỵ lại chả đặt vào mắt. Có thể nói, danh xưng thánh nhân vạn cổ của hắn cũng không quá thoả đáng.

Triệu Hạo đứng trong đám người, đáy mắt tràn đầy hưng phấn. Hắn hiển nhiên đã đạt được một món thần vật hiếm có, hiện giờ đang cố nén tâm trạng háo hức của mình.

Sau lưng hắn, một người khàn giọng thở dài: “Ta không thu hoạch được gì…”

“Đấy là do ngươi chưa đủ cố gắng.”

“Ta không cố gắng ư?”

Nam tử phía sau cười thê lương.

“Đừng có kiếm cớ…” Triệu Hạo phát hiện khí tức mất tinh thần, bèn tò mò quay người lại, chỉ thấy một chiếc đầu lâu đang lơ lửng.

Thân thể người này đã bị năng lượng tai ương phá hủy, ngay cả đầu lâu cũng nứt vỡ kinh khủng, máu thịt nhầy nhụa lẫn lộn.

Ôi thảm quá!

“Thưa tôn thượng, dựa vào khí vận, tại hạ chỉ tìm được một món thần vật.”

Triệu Hạo chờ đa số mọi người nộp cơ duyên rồi mới khẩn trương tiến lên.

Hắn cung kính thi lễ, sau đó lấy ra một cục vàng to bằng lòng bàn tay.

Giây lát sau, đám mây điềm lành lưu động, vạn vật toả sáng lấp lánh, tầng tầng lớp lớp năng lượng khuếch tán thành từng gợn sóng.

Bầu trời đầy sao như thể đã trải qua năm tháng thoi đưa, ngay cả khí tức vô biên cũng bị xua tan.

Đám thiên kiêu nghẹn họng nhìn trân trối, mắt ai nấy đều tràn ngập kinh ngạc!

Tuế Nguyệt Tiên Kim!

Đó chính là vật liệu luyện khí đứng đầu vũ trụ đấy!

Quan tài của Ngoan Nhân Chí Cao xếp hạng thứ hai mươi ba Chư Thiên Khí Vật Phổ, có một bộ phần rèn đúc từ Tuế Nguyệt Tiên Kim đấy.

Trong lúc đỉnh phong, Ngoan Nhân Chí Cao từng dựa vào quan tài hủy diệt một phương tinh hà, suy kiệt tất cả năng lượng vật chất, khiến vô số đại thế giới diệt vong.

“Tốt.”

Từ Bắc Vọng vẫn bình thản như cũ, ung dung nhận Tuế Nguyệt Tiên Kim.

Hắn sẽ đưa món đồ này cho nhạc mẫu, coi như là con rể báo hiếu.

Sau khi nịnh bợ nhạc mẫu, hắn sẽ tiếp tục bắt tay với mèo ngốc, ba người bọn họ sẽ đoàn kết với nhau để ức hiếp lão đại.

Ầm!

Trên bầu trời đầy sao vô tận, vầng Đại Nhật có kích thước vạn trượng lao đến đây với tốc độ khủng khiếp, một tấm ngọc bài kim quang lấp lánh rơi xuống, mặt sau còn khắc hình Đại Nhật và Thiên Cung.

“Tại hạ cảm động tới rơi nước mắt!”

Triệu Hạo kích động vô cùng, hắn cung kính cầm lấy tấm ngọc bài, nhanh chóng dung nhập khí tức mình vào đó.

“Tiên sứ cấp ba…”

Giọng nói cũng run rẩy vì phấn khích.

Xoẹt!

Vô số người trẻ tuổi bày ra vẻ mặt dữ tợn, sự ghen ghét khiến bọn họ thay đổi hoàn toàn!

Tiên sứ cấp ba chính là chủ nhân lãnh địa của một tinh cầu trung đẳng, một nhân vật nắm quyền thống trị hàng vạn vạn sinh linh!

Tiểu tử này đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh, sở hữu vị trí cao cao tại thượng ngắm nhìn chúng sinh từ nay về sau!

“Hận quá!”

Đám người trẻ tuổi dâng trào cảm giác đố kỵ khó hiểu, điều này gần như cắn nuốt lý trí của bọn họ.

Mặ dù rất quý giá, nhưng chỉ có Đạo Quân cấp bậc bá chủ mới dùng được khối Tuế Nguyệt Tiên Kim này, tiểu tử này giữ lấy cũng chẳng để làm gì.

Đổi nó thành tiên sứ cấp ba, hắn kiếm lời to rồi!

“Ngươi nói đôi lời đi.”

Từ Bắc Vọng đứng chắp tay, gương mặt anh tuấn thánh khiết của hắn mang theo nụ cười.

Triệu Hạo đỏ bừng mặt, y lớn tiếng nói: “Nhất định phải liều mạng, không được e sợ tai ương!”

Nói xong, hắn vội vã lui về trong đám đông, gắt gao nắm chặt ngọc bài trong tay mình.

Đúng lúc này.

Một thiếu niên dung mạo thanh tú, ánh mắt kiên nghị chậm rãi tiến lên, cung kính dâng một cột sắt bao phủ trong sương mù xám.

Tinh không reo hò, sao trời tỏa sáng, Từ Bắc Vọng thản nhiên quan sát người trước mặt.

Quả là niềm vui bất ngờ.

“Ngươi tên gì?”

“Bẩm tôn thượng, tại hạ là Lý Thần.” Thiếu niên có vẻ hơi phấn khởi.

Đám thiên kiêu còn lại vô cùng tò mò, cái cột sắt không có gì đáng chú ý này mà lại ẩn chứa cơ duyên khó thể tưởng tượng được ư?

Nội tâm Lý Thần cũng rất thấp thỏm, hắn đã từng chiêm ngưỡng phong thái của tôn thượng thông qua hình chiếu, luôn cảm thấy loại năng lượng hủy diệt của tôn thượng giống với cột sắt trong tay.

Từ Bắc Vọng vung ống tay áo, thu cột sắt vào không gian Minh giới.

Cột sắt dài một tấc hóa thành bột mịn trong nháy mắt, còn Minh kỳ có thêm bảy đóa hoa bỉ ngạn.

“Cơ hội ở rể Nhật Bất Lạc.”

Hắn cất giọng.

Cái gì cơ?

Một câu nói nhấc lên sóng gió dữ dội!

Nội tâm vô số người trẻ tuổi chấn động không ngừng, họ không thể tin được vào tai mình.

Kẻ này thành người ở rể rồi ư?

Đấy là Nhật Bất Lạc vĩ đại đấy!

So với người ở rể, tiên sứ cấp ba chả là cái mẹ gì!

Cho dù ngươi gả cho nữ tử xấu xí nhất với Hoàng Kim Huyết mạch mỏng manh nhất, thì đó cũng là vinh hạnh vô thượng của ngươi rồi!

“Ta… Ta…”

Lý Thần đầu váng mắt hoa, hắn nói không nên lời, chỉ biết nằm rạp trên mặt đất, đầu óc choáng váng vì niềm vui bất ngờ này.

Đột nhiên, hắn đã thay đổi thân phận, tựa như là một giấc mộng vậy.

Đến nằm mơ, Lý Thần còn chả dám mơ như thế nữa!

Tất cả người trẻ tuổi không khỏi hoảng hốt, đầu óc cố gắng nhớ kỹ khí tức của cột sắc dài một tấc kia.

Bọn họ đã biết đó mới chính là cơ duyên mà Thái Sơ tôn thượng mong muốn, nhất định phải tìm thần vật tương tự.

Triệu Hạo đứng trong đám người, ánh mắt có chút không cam lòng, vinh quang của hắn đã bay màu trong khoảnh khắc, còn bản thân lại biến thành đá kê chân.

Hắn nhìn chằm chằm Lý Thần, ánh mắt dần trở nên u ám, âm thầm coi kẻ này là địch thủ.