“Chúng ta xuất phát.”
Từ Bắc Vọng chắp tay đứng, sau đó hóa thành một ngôi sao lớn chói sáng rồi bay vào nơi sâu thẳm trong vũ trụ.
Hai vạn người trẻ tuổi lấy ra vô số Tiên khí Thông Thiên, đủ loại phi thuyền cổ kiếm bao phủ tinh không, lần theo dấu vết của sao trời.
“Triệu Hạo, ngươi nên nắm chắc cơ hội ngàn năm có một này!
Triệu Hạo đạp lên chiến thuyền, hắn âm thầm cổ vũ chính mình, ánh mắt toát lên vẻ kiên định.
Bên rìa vũ trụ vô biên vô tận, vầng Đại Nhật có kích thước hàng vạn trượng vắt ngang một đại lộ ánh sáng bằng phẳng, ven đường đều là thân ảnh sừng sững của một số tồn tại vĩ đại.
Nhật Bất Lạc đã tạo nên một con đường vũ trụ tránh né tất cả nguy hiểm chưa biết rõ, nhằm bảo vệ hạt giống số ba được an toàn.
Dù sao thì hạt giống số ba đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Cửu Trọng Phù Thổ và Vô Miện Chi Vương, hắn ta có thể bị tập kích bất cứ lúc nào.
Nếu như Thái Sơ Bắc Vọng rơi đài, đó sẽ là một mất mát kinh khủng của Nhật Bất Lạc!
…
…
Trong bầu khí tức hỗn độn chìm nổi, các năng lượng vật chất xen lẫn vào nhau, các loại thiên thạch nằm tứ tung giữa vũ trụ mênh mông, vô số tòa di tích đứng sừng sững như một sự tồn tại cùng vạn cổ.
Sao trời sáng chói bình tĩnh quan sát chúng sinh, hắn phát ra từng trận âm thanh của đại đạo: “Các ngươi đều là tương lai của chư thiên, là thiên kiêu sáng chói của kỷ nguyên này, nhưng ta không hy vọng các ngươi chỉ là những bông hoa trong nhà kính!”
Vô số người trẻ tuổi lắng nghe thanh âm nhẹ nhàng mà chảy xuôi như ánh sao của hắn, ai nấy cảm thấy cực kỳ hưng phấn và vinh hạnh.
“Ta muốn đạt được vị trí đệ nhất!”
Một thanh niên trẻ tuổi vung vẩy hai tay, phi kiếm mang theo tiên lực bay đến di tích gần đó nhất để hòng chiếm đoạt tiên cơ!
Tinh thần dũng cảm của mình nhất định sẽ khiến Thái Sơ tôn thượng tán thưởng!
Ầm ầm!
Hắn ta đã tiến vào di tích trong nháy mắt, quy tắc vũ trụ trở nên hỗn loạn, sức mạnh tai ương đâm xuyên thủng cơ thể thanh niên trẻ tuổi, dòng máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Chết ngắc trong chớp mắt!
Tinh không thoáng chốc yên ắng lại.
Sắc mặt của hai vạn người trẻ tuổi trở nên nghiêm trọng, bọn họ dần trở nên bất an lo lắng.
Có phúc tức có hoạ.
Phần thưởng của Thái Sơ tôn thượng không dễ kiếm như vậy.
Một khi tiến vào di tích vũ trụ, chỉ tính khí vận không tính tu vi, nếu ngươi không được thiên đạo chiếu cố, thì dù là Đạo Quân cũng có nguy cơ mất mạng.
Thấy thế, vầng trăng lấp lánh trong trên đỉnh đầu Bạch Nguyệt Quang phát ra khí thế mênh mang, nàng lạnh lùng nói: “Kẻ lâm trận bỏ chạy, chém thẳng tay!”
Nàng đương nhiên sẽ không để chủ nhân…
A phi!
Nàng sẽ không để tên cẩu vật đóng vai ác nhân, như vậy mới là một tùy tùng ưu tú.
Khi trông thấy tiền bối xinh đẹp yêu kiều hóa thành ma phụ đằng đằng sát khí, tất cả người trẻ tuổi không dám do dự, lập tức rối rít tiến thẳng vào di tích với niềm tin quyết chí tiến lên.
Kiến trúc bên trong di tích như thể là một thế giới hải dương đục ngầu, màn sương mù dày đặc kỳ bí, khí lạnh thấu xương chảy xuôi.
“Không!”
Một vài người trẻ tuổi gào thét thê lương, thân thể máu thịt liên tục phát ra âm thanh rách nát vô cùng kinh khủng, như thể tiếng chuông vang vọng, tiếng trống hùng hậu.
Đám người chỉ kịp phát ra một tiếng hét thảm rồi hóa ngay thành sương máu, hình thần câu diệt.
Ai nấy đều trở nên sợ hãi, không dám bất cẩn.
Không ít người trẻ tuổi đều bày ra sắc mặt sợ hãi tuyệt vọng, bọn họ cố bỏ chạy nhưng bị sức mạnh tai ương ăn mòn, trở thành tro tàn vũ trụ không sót lại chút gì.
“Xem ra, các ngươi không muốn trở nên hơn người.”
Sao trời đột nhiên vỡ vụn, Từ Bắc Vọng đứng sừng sững bên ngoài di tích, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Đó là thái độ coi thường từ trong xương cốt, tồn tại như thiên thu vạn cổ, vĩnh kỷ chư thiên, nhất niệm trong nháy mắt, thương hải đã hóa thành tro.
Rất nhiều thiên kiêu vốn định bỏ cuộc nửa đường, nhưng đành phải cắn răng đi vào bên trong di tích. Trong số bọn họ, Triệu Hạo là kẻ dũng mãnh nhất, y xông lên như thể không tiếc mạng.
Ta muốn quan sát chư thiên, làm bạn cùng thiên kiêu cái thế, truy đuổi bóng lưng của áo bào trắng cấm kỵ!
Từ Bắc Vọng nhìn cảnh tượng hỗn loạn đó, hắn khẽ gật đầu, thiếu niên chín chắn này đã để lại một chút ấn tượng trong mắt hắn.
Vậy mới đúng chứ.
Nếu hiện tại không phấn đấu, thì sau này làm sao trang bức tại kỷ nguyên vũ trụ chứ?
Các ngươi không phải Từ Bắc Vọng ta, không thể ăn bám tới vĩnh hằng trường sinh như ta được.
“Công tử, ngươi không sợ bọn họ chiếm cơ duyên làm của riêng sao?”
Bạch Nguyệt Quang chậm rãi đi đến, ánh mắt hoang mang.
Từ Bắc Vọng không đổi sắc mặt.
Bạch Nguyệt Quang nhìn thái độ nắm chắc thắng lợi trong tay của hắn, nàng không chất vấn nữa. Dù sao đi nữa, hắn cũng là sự tồn tại phá vỡ kỷ nguyên, dù nắm giữ thủ đoạn nghịch thiên nào đó cũng là điều bình thường.
“Pha trà.” Từ Bắc Vọng khẽ ra lệnh.
Thật ra, thủ đoạn của hắn rất đơn giản, đó là nhờ vào Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể và xương cốt từ hàng tỉ sao trời.
Toàn bộ ánh sao mà hắn thi triển lên đỉnh đầu mỗi người trẻ tuổi lúc trước chính là hư nhãn của hắn, để hắn có thể giám sát sự biến hóa của cây khí vận mọi lúc mọi nơi.
Một khi ánh sáng khí vận gia tăng, chẳng phải là do cơ duyên đến hay sao?
Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể tuyệt đối là thể chất cấp cao nhất của đại đạo vũ trụ, những gì hắn tìm ra được chỉ là một góc của tảng băng chìm mà thôi, vẫn còn rất nhiều hiệu quả chờ hắn khai phá.
“Mời công tử nhấm nháp.”
Bạch Nguyệt Quang hơi cúi người xuống, lắc lư hai gò bồng đảo dưới cổ áo. Nàng dâng lên một chén trà thơm ngâm bằng nước suối bất tử.
Từ Bắc Vọng thờ ơ nhận chén trà, hắn khẽ nhấp môi.
Phong thái của hắn vô cùng hào hoa phong nhã, khiến Bạch Nguyệt Quang nhìn tới ngây dại.