Phần thưởng ngút trời!
Đại hội này chắc chắn sẽ gợi lên một trận sóng cuộn biển gầm khắp chư thiên vạn vực!
Một giọt tinh huyết của chủ nhân ẩn chứa cơ duyên vô hạn, nó không chỉ có thể gia tăng thọ nguyên thêm trăm vạn năm, mà còn có thể bồi đắp đạo tâm, lót đường cho một tương lai bằng phẳng về sau!
Với địa vị hiện giờ của chủ nhân, hắn chỉ cần tiện mồm nói một câu, các nữ tử có huyết mạch mỏng manh trong Nhật Bất Lạc chắc chắn sẽ phục tùng mà tuyển người ở rể.
Còn đạo cốt Đạo Quân, ôi, thiên kiêu thuộc tốp năm trăm trong bảng Vấn Đỉnh chưa chắc đã có một bộ…
Chưa kể đến hạn ngạch làm tiên sứ, đó chính là đại diện cho uy quyền a!
Còn những tiên dược truyền thuyết, đó chính là thần dược quý giá, một gốc có thể khiến phàm nhân trở thành thần minh!
Quá chấn động!
Chín nữ nô bắt đầu hô hấp dồn dập, ngay cả Bạch Nguyệt Quang càng không tài nào bình tĩnh nổi, con ngươi quyến rũ của nàng tràn đầy hy vọng và khao khát.
“Đi làm ngay đi.” Từ Bắc Vọng lạnh mặt.
Hắn là kẻ không giỏi đặt tên, cho nên đành gọi tạm là đại hội kẻ can đảm.
Ý đồ của hắn rất rõ ràng.
Đám chuột tầm bảo các ngươi nên ra mặt rồi! Chúng ta cùng khám phá di tích vũ trụ nào!
Giờ đây, Từ Bắc Vọng rất cần thần vật Minh khí, mà di tích vũ trụ là sản phẩm của kỷ nguyên trường hà, tất nhiên nơi này sẽ ẩn chứa vô số minh vật còn sót lại từ vô số kỷ nguyên tới nay, trong đó chắc chắn bao gồm sẽ Minh vật của kỷ nguyên đại đạo.
Hả, về phần nguy hiểm không rõ à? Ta đã ban thưởng phong phú như thế, đương nhiên các ngươi phải chấp nhận mạo hiểm rồi!
Có ai lại không làm mà có ăn đâu!
Có trọng thưởng tất có dũng phu! Từ Bắc Vọng tin tưởng đại hội này sẽ thu hút rất nhiều chuột tầm bảo với đại khí vận.
Hắn còn một mục đích khác, chính là xây dựng thế lực riêng để đối phó với phong ba trong tương lai. Chung quy, người nhiều vẫn cứ tốt hơn là đơn độc.
Bạch a di sẽ làm quản lý đám người này, nàng ta sống mấy trăm vạn năm rồi, kiến thức tầm nhìn chắc chắn sẽ đầy đủ.
“Ta sẽ làm ngay…”
Dù mới làm tùy tùng, nhưng Bạch Nguyệt Quang đã hiểu được giới hạn của mình, những điều gì không nên hỏi thì nhất định không hỏi.
Chỉ cần có thể lập công, thì sợ gì không có ban thưởng chứ.
“Nếu ngươi gặp phải bất trắc thì hãy báo danh hiệu của ta ra.”
Thần sắc của Từ Bắc Vọng không hề biến đổi, thân ảnh đã sớm biến mất khỏi vị trí hiện tại.
Bạch Nguyệt Quang càng có thêm lòng tin, cái danh Thái Sơ công tử đã nổi tiếng lắm rồi, thần tộc Hoàng Kim còn chả dám đắc tội với nàng vì sợ áo bào trắng cấm kỵ chạy đến tổ địa bọn hắn…..
…
…
Khu vực cực bắc của Xích Ô Cổ địa, Đại Nhật huy hoàng càng trở nên mênh mông bát ngát, vô số thân ảnh vĩ đại đứng sừng sững trong hư không.
Từ Bắc Vọng trong bộ áo bào thánh khiết đang đứng chắp tay sau lưng, ngọc bài hoàng kim lơ lửng bên ngoài cơ thể.
Một lát sau, một nam tử trẻ tuổi đi ra khỏi vùng đất phong ấn.
Người này mặc giáp chiến màu hoàng kim, ngũ quan sắc nét, hào quang rực rỡ, như thể mặt trời ban trưa.
Chân hắn giẫm trên một bức tranh tinh không, khí tức thôn phệ cực kỳ mênh mông, tinh không liên tục biến ảo một cách quỷ dị.
Thái Sơ Thương Ẩn, hạt giống số hai của Nhật Bất Lạc, thiên kiêu đứng thứ mười bảy trên bảng Vấn Đỉnh, người đang sở hữu bức tranh vô địch đứng thứ 101 trong Chư Thiên Khí Vật Phổ.
Hiệu quả lớn nhất của món Đạo khí này là — chúng sinh bình đẳng.
Chỉ cần tu vi hai bên có chênh lệch không quá lớn, y có thể kéo tu vi của đối phương về cùng cấp độ với mình, sau đó ra tay giết chết.
Thái Sơ Thương Ẩn khẽ liếc Từ Bắc Vọng một cái rồi lạnh lùng rời đi.
“Lại thêm một kẻ thích trang bức…” Từ Bắc Vọng thờ ơ, chân bước vào vùng đất phong ấn.
Không gian nơi này chỉ lớn bằng một cung điện nhỏ, năng lượng vũ trụ thần bí mỏng manh như dòng nước chảy xuôi. Loại vật chất này huyền diệu phi thường, đến từ nơi không thể miêu tả không thể nhắc tên.
Từ Bắc Vọng ngồi khoanh chân, nhận từng lớp năng lượng vật chất xung kích cơ thể mình, tu vi tiến nhanh như cưỡi tên lửa với tốc độ khó mà tưởng tượng được.
Không phải mình đang tu luyện mà là vũ trụ trực tiếp tưới tu vi lên người. Chẳng trách sao mà ngay cả Nhật Bất Lạc cũng chỉ cho phép ba hạt giống thiên kiêu tiến vào.
Vì nơi này quý quá mà!
Từ Bắc Vọng lấy sáu bộ đạo cốt Đạo Quân và rất nhiều tiên dược ra. Nhờ vào huyết mạch hoàng kim, cho nên hắn có thể dễ dàng luyện hóa xương cốt Đạo Quân.
Nhân lúc rảnh rỗi, hắn bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai.
Sau khi xông xáo di tích một phen, Phong Đế Thiên Thê cũng tới hồi kết thúc, hắn phải luồn lách giữa hai kẻ điên rồi đi đến Tinh Không Bỉ Ngạn sau ba trăm năm nữa.
Hắn có linh cảm rằng Sinh Mệnh Cấm Khu nằm ở mặt nào đó của Tinh Không Bỉ Ngạn.
…
…
Ba năm trôi qua.
Ngày hôm nay, hàng tỉ sao trời ngừng di chuyển trong nháy mắt, chúng tỏa ra ánh sao lộng lẫy chói mắt.
Mỗi đại thế giới đều nở rộ từng đoá hoa đại đạo, vô số dị tượng phát sinh, khí vận vô biên vô hạn điên cuồng tràn lan.
Một nơi sâu thẳm trong ngân hà, một thân ảnh Thần Linh đang nhanh chóng tăng trưởng, cổ thụ Kỷ Nguyên vươn cành che lấp tinh không, ánh sáng vàng kim chiếu rọi thân ảnh mặc áo bào trắng.
Ầm ầm!
Sao trời yên tĩnh trở lại, đại đạo cất lên từng đợt âm thanh, dường như vũ trụ đang hoan hô vui sướng.
Hàng vạn sinh linh cảm thấy rung động trong lòng, bọn họ lại cảm nhận được sự tồn tại kinh khủng của Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể một lần nữa.
Động tĩnh đột phá của hắn lan tràn khắp vũ trụ, khiến hàng vạn sao trời hò reo nhảy múa chỉ vì một người!
Áo bào trắng cấm kỵ đã trở thành Cổ Thần!
Hắn chỉ mất có ba năm!
Sự tích kinh thiên vạn cổ của hắn còn chưa kịp lắng xuống, giờ đây lại một lần nữa sôi trào cả chư thiên!
Ba năm trước, hắn đã có thể giết chết phôi thai thiên đạo chỉ với một chiêu. Hiện giờ, hắ đã bước vào cảnh giới Cổ Thần, liệu sẽ ngông cuồng tới cỡ nào?