Khí tức hỗn độn vô biên vô hạn buông xuống, không thể đếm hết có bao nhiêu sự tồn tại vĩ đại sừng sững đứng giữa tinh vực.
Họ chính là những lão quái vật sống vô số kỷ nguyên, tạo ra không biết bao nhiêu truyền thuyết trong chư thiên vạn vực.
Trước mặt bọn họ, chủ nhân Thiên Đình, quốc vương Vĩnh Hằng Quốc Độ chỉ là tiểu bối thôi!
Bọn họ đến từ nơi sâu thẳm trong vũ trụ chỉ để tận mắt chứng kiến kẻ có đạo tâm vô địch!
Từ Bắc Vọng chắp tay đứng hiên ngang, thân hình mờ mịt như có như không, hư vô và xa xôi như thể đang cách biệt cả tinh không, nhiễm lấy bụi bặm lịch sử.
Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể hòa lẫn với tự nhiên, mỗi một ánh mắt hơi thở hợp thành một thể với vũ trụ.
“Được chưa? Nếu không thì ngươi lại đột phá thêm một cấp nữa đi.”
Hắn khẽ mỉm cười, đạo âm vô biên vô tận, ánh sao tràn ngập hàng tỉ dặm.
Ầm ầm!
Câu nói này lại lần nữa nhấc lên sóng gió ngập trời!
Hàng tỉ sinh linh nghẹn họng trố mắt ngoác mồm, khiếp sợ vì sự kiêu căng phách lối của áo bào trắng cấm kỵ.
Hắn đang khinh thường Đại Đế cao phẩm!
Dường như không ai sánh được với hắn!
Ngay cả các vị Đạo Quân đều rung động trong lòng. Bọn họ tung hoành nhiều kỷ nguyên như vậy, mấy tay tu sĩ kiêu ngạo như Từ Bắc Vọng đều chết thảm thiết.
Kẻ này quên rằng mình chỉ là một Thần Linh cao phẩm nhỏ nhoi ư?
“Đã đủ để giết ngươi rồi.”
Phục Hi Dưỡng Bích cất tiếng cười to vang vọng cả Tinh Thần Thiên Thạch.
Hắn từng bước đi tới, thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, thân hình tựa như một đại thế giới, phóng ra cột khí kinh khủng hình rồng.
“Được.”
Từ Bắc Vọng chẳng mảy may thay đổi sắc mặt, hắn cất bước đến giữa tinh vực mơ hồ, sau đó biến mất trong nháy mắt.
“Điều này…”
“Ta không thấy hắn.”
Hàng tỉ sinh linh kinh hãi, họ căn bản không tìm được thân ảnh không gì sánh được của Từ Bắc Vọng.
Sao có thể như thế được?!
Thông qua hình chiếu, họ có thể mơ hồ thấy cường giả Thiên Đế, thậm chí là đại năng Tranh Độ. Vì sao họ lại không tìm thấy thân ảnh một tên Thần Linh cao phẩm chứ?
“Kỷ Nguyên Bất Diệt Thể kinh khủng tới bực này!”
Một Đạo Quân cảm thấy khó có thể tin nổi, nỗi ghen ghét nồng đậm trong đáy mắt.
Rất nhiều sự tồn tại vĩ đại cũng bị dao động kịch liệt, hiển nhiên họ cũng đang rất khiếp sợ.
Thái Sơ Bắc Vọng hóa thành một ngôi sao.
Đúng vậy, hắn biến thành một ngôi sao trong hàng vạn tinh hà, người bình thường căn bản không tìm được hắn.
Thủ đoạn này đã vượt ra khỏi vạn cổ kỷ nguyên, khó trách đây gọi là thể chất truyền thuyết.
“Ngươi tránh né sao?”
Phục Hi Dưỡng Bích như một sát thần thượng cổ hung tàn, tinh huyết thiêu đốt tầng tầng thiên địa.
Sương mù hỗn độn khuếch tán, ngăn cách hàng vạn tinh hà, cuối cùng tập trung ở một ngôi sao màu trắng trong suốt như tuyết.
Giây lát sau.
Tinh hà như thể khô cạn, vạn vật tĩnh lặng, lâm vào cái chết vĩnh hằng.
Khi đối mặt với lực lượng hủy diệt này, bất kỳ đạo pháp nào cũng đều hóa thành bột mịn.
Ngôi sao tuyết trắng nở ra một đóa vương hoa Bỉ Ngạn lóng lánh, nó lan toả màn sương mù xám khắp ngóc ngách trong vũ trụ, ăn mòn tất cả mọi thứ và lao thẳng tới bầu trời Cửu Trọng Thiên.
Vương hoa Bỉ Ngạn mang theo khí tức khủng bố, dường như có thể phá diệt vạn cổ, tàn sát chư thiên, dần dần bao phủ lấy Phục Hi Dưỡng Bích đang tái mét mặt mày.
“Không!”
m Dương Cổ tinh lay động kịch liệt, như thể đang gặp phải tai nạn kỷ nguyên.
Vô số tộc nhân Cửu Trọng Phù Thổ đều bày ra sắc mặt tiều tụy và tuyệt vọng.
Một phụ nhân Chí Cao đau đớn khóc than, bà ta là mẫu thân của Phục Hi Dưỡng Bích.
“Ta phải giết hắn!”
Phục Hi Dưỡng Bích như được tắm trong mưa máu, giống như một vị chiến thần của vũ trụ, che lấp tinh hà bằng tầng tầng thiên địa. Nội tâm của hắn nảy sinh một chấp niệm mãnh liệt, nhất định phải phá hủy ngôi sao trời tuyết trắng.
Nhưng trước mặt vương hoa Bỉ Ngạn, thế công tất sát của hắn như thể đá chìm xuống biển, hóa thành hư vô.
“Sao các ngươi dám phá hư quy củ?!”
Từng viên Đại Nhật huy hoàng nhanh chóng bay tới m Dương Cổ tinh, các hư ảnh tóc vàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức đánh tới Cửu Trọng Phù Thổ.
“Kẻ này là nhân vật phá vỡ kỷ nguyên…”
Quốc vương Vĩnh Hằng Quốc Độ khoác kim bào vạn trượng, sắc mặt nghiêm túc nhưng dường như có chút mừng rỡ.
Kẻ này là vị hôn phu khâm định của Yến Vãn!
Bên trong Thiên Cung ngọc bích lưu ly sừng sững tại tinh hà, chủ nhân Thiên Đình đang ẩn hiện trong màn sương mù tím đỏ, nói năng khí phách: “Thái Sơ Bắc Vọng là tương lai của Nhật Bất Lạc chúng ta.”
Đám nhân vật quyền thế của Thiên Đình yên lặng gật đầu, sự rung động trong đáy mắt không thể nào tiêu tan.
Hắn đã phá vỡ kỷ nguyên!
Thái Sơ Bắc Vọng như thể một tồn tại nằm ngoài quy tắc vũ trụ, trật tự đại đạo.
Những sự việc mà hắn đã làm quả thực đã vượt qua nhận biết của thế nhân.
Bọn họ nhất định phải cất nhắc kẻ này, cung cấp tất thảy tài nguyên để hắn nhanh chóng quật khởi!
Hàng vạn sinh linh trợn mắt há mồm, tâm tình chấn động không thể miêu tả bằng ngôn ngữ.
Lộn xộn quá!
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Thắng bại chưa phân mà sao Nhật Bất Lạc và Cửu Trọng Phù Thổ đã giao chiến với nhau rồi?
Lẽ nào?
Vô số sinh linh nội tâm chấn động mãnh liệt, lòng họ sinh ra một suy đoán khiếp người.
Không thể nào!
Nhật Bất Lạc nói rằng sao các ngươi dám phá hư quy củ.
Cửu Trọng Phù Thổ phá hư quy củ ư? Chẳng lẽ họ định cứu viện Phục Hi công tử?
Điều này…
Hàng vạn tinh vực chìm trong tĩnh mịch, tựa như vực sâu không người.
Vô số sinh linh rùng cả mình, tay chân lạnh buốt, thần hồn run rẩy kịch liệt.
Áo bào trắng cấm kỵ lại sáng lập một kỳ tích nữa ư?
Kỳ tích nối tiếp nhau có còn gọi là kỳ tích nữa không?