Từ nơi sâu thẳm bên trong vũ trụ, vô số lão quái vật chiếu hư ảnh đến đây để xem náo nhiệt. Trận chiến này liên quan tới phôi thai thiên đạo, là sự kiện quan trọng bậc nhất trong kỷ nguyên thời đại này, bọn họ đương nhiên không thể không chú ý.
Nam tử tuấn mỹ đứng hiên ngang dưới thác nước tím, mái tóc vàng kim và vạt áo trắng tinh tung bay đan xen vào nhau, thân ảnh đơn độc phát ra khí thế vô song hơn người.
Hắn cũng rất muốn biết, mức độ cao nhất của đạo tâm mình là ở đâu.
Luận khí vận, hắn là tên xui xẻo đệ nhất chư thiên. Luận thiên phú, hắn chỉ có thể miễn cưỡng cải thiện bằng việc cướp đoạt cơ duyên, nhưng vẫn thua kém những phôi thai thiên đạo hàng vạn dặm.
Thế nhưng.
Chẳng biết vì sao, đạo tâm của hắn lại kiên cố vững chắc tới mức chính mình cũng cảm thấy khó có thể tưởng tượng nổi.
Trước kia hắn vẫn luôn kiềm chế đạo tâm, nhưng hiện giờ rốt cuộc cũng có thể thoải mái say sưa mà phóng túng một lần.
“Ngươi vẫn do dự không tiến, là vì đang sợ hãi sao?”
Phục Hi Dưỡng Bích giễu cợt một tiếng, hai mắt phát ra ánh sáng rực cháy, dị tượng bên ngoài cơ thể hắn huyễn hóa thành toà bảo tháp chín tầng của Địa Ngục, khí tức sát phạt vô cùng tăm tối.
Muốn xem ta là bàn đạp sao?
Ngươi cũng không xem bản thân có xứng hay không!
Ta cho ngươi một cơ hội.
Nếu ngươi vẫn còn tự tin một cách ngu xuẩn như vậy, cũng đừng trách ta dùng huyết dịch Nhật Bất Lạc để cất rượu!
“Đáng tiếc…”
Toà vương tọa màu xanh truyền ra một tiếng than nhẹ, đạo đồ trắng đen điên cuồng lưu chuyển. Đế Nhai chắp tay sau lưng, thần sắc lặng lẽo, dường như mang chút phẫn nộ.
Hắn có thể không tức sao?
Nếu đối phương rơi đài, làm sao hắn có thể rửa sạch mối nhục bị cướp mất Hỗn Nguyên Qua?
Nhưng đúng lúc này.
Một cây liễu xanh ngắt bay vượt qua hàng vạn tinh vực mà đến đây, khí tức hỗn độn bao phủ xung quanh rễ cây, một nam tử trẻ tuổi trong trang phục màu đen đang đứng dựa lưng vào gốc liễu.
Hắn ta mang dung mạo tuấn mỹ, đồng tử màu tím lạ kỳ, tư thái thánh cốt lấp lánh, mặt mũi hiền hòa thản nhiên, nhưng ánh mắt lại tràn ngập tang thương.
Nam tử trẻ tuổi lẳng lặng đứng trên biển sao, như thể đang hiệu triệu hàng vạn âm thanh tế tự linh thiêng, toàn bộ cơ thể được ban phước bởi ý chí của vũ trụ, khoáng đạt mà vĩ đại!
Không chỉ hàng vạn tinh vực chìm vào yên lặng, mà ngay cả các tồn tại bất hủ của m Dương Cổ Tinh cũng phải hoảng hốt trong chốc lát.
Ngay cả hắn cũng tới?
“Vô Cực Nhị!”
Ánh mắt của không ít phôi thai thiên đạo tràn ngập e ngại, khí tức của kẻ này uy áp đến mức khiến bọn họ thở không ra hơi.
Đại Đế đỉnh phong, hay là Thiên Đế?
Sự chênh lệch giữa hắn và bọn họ như mây trời và bùn đọng, ai nấy đều không khỏi tuyệt vọng!
“Bắc Vọng, ngươi hãy tĩnh tâm!”
Tại vùng đất tịnh độ bên trên vầng Đại Nhật hoàng kim vạn trượng, Thái Sơ Hồng nghiêm mặt, dùng đạo pháp để gột rửa tì vết tâm linh của tiểu bối.
Đến bước này rồi, nói cái gì nữa cũng vô dụng. Hiện tại, ông ta hy vọng tiểu bối có thể tiếp tục bảo vệ vinh quang của Nhật Bất Lạc, sáng lập nên kỳ tích huy hoàng!
Nói cách khác, hắn nhất định phải kiến tạo một thành tích trác tuyệt ở đại đạo cổ lộ!
Dưới con mắt khẩn trương chăm chú của hàng tỉ sinh linh, Từ Bất Vọng vẫn ung dung nhàn nhã như cũ, hắn rảo bước vào thác nước màu tím, để mặc khí tức tai nạn chín trăm triệu dặm ma luyện chính mình.
Trong giây lát.
Ngân hà vũ trụ mênh mông quay cuồng. Thác nước màu tím bao la hùng vĩ sôi trào, phá hủy đạo vận tiên hà vô cùng tận.
Ầm!
Trên cổ lộ, một ngôi sao lấp lánh hào quang.
Đó là ngôi sao thứ nhất.
Từ Bất Vọng như thể con trai của kỷ nguyên, từng làn sóng bên trong thác nước lớn hùng vĩ vờn quanh thân thể của hắn. Hào quang tím vạn trượng xuyên thấu vũ trụ, chôn vùi khí tức tai nạn trường hà vô tận bằng sức mạnh to lớn.
Ầm ầm!
Chín mươi chín ngôi sao trời thần bí được thắp sáng, ánh sao lộng lẫy đến cực hạn.
Chúng tạo thành lĩnh vực đầy sao, dồn dập hội tụ quanh Từ Bắc Vọng, vô cùng đẹp đẽ và thánh khiết!
“Một trăm…”
Hàng tỉ sinh linh nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, tới nỗi đôi mắt cay cay, nội tâm muốn rung động bao nhiêu thì rung động bấy nhiêu!
Cổ tịch đã ghi chép lại, đối với sinh linh không phải phôi thai thiên đạo, thì đạo tâm của kẻ đó sẽ rất khó đạt đến một trăm ngôi sao.
Mà nam nhân này lại làm được điều đó dễ như trở bàn tay, thậm chí còn chưa phải là cực hạn của hắn!
Không hổ danh là áo bào trắng cấm kỵ!
Đây chính là nguyên nhân vì sao họ nguyện ý bỏ ra toàn bộ tài sản để để có thể quan sát một màn này!
Thái Sơ công tử không ai sánh bằng!
Rất nhiều lão tộc nhân của thần tộc Nhật Bất Lạc đều vừa sợ hãi vừa vui mừng. Chuyện này đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ.
Mà các phôi thai thiên đạo của các đại thần tộc Hoàng Kim đều phải nghiêm mặt.
Chuyện này đã ra khỏi phạm trù hiểu biết của bọn họ, chẳng trách Thái Sơ Bất Vọng lại dám đánh trời loạn đất.
Hắn có tư cách này!
Vô Cực Nhị vẫn tựa vào cây liễu, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.