“Xem ra vẫn chưa quyết định tốt.”
Phục Hi Dưỡng Bích điềm nhiên như không có việc gì, sau đó lấy bộ ấm trà ra. Hắn vừa nhàn nhã pha trà, vừa thích thú thưởng thức bộ ngực đầy đặn của Bạch Nguyệt Quang.
Nước trà trong vắt được đun từ dòng suối ba trăm vạn năm, mùi thơm ngào ngạt lan tràn, tạo thành các loại thần tính lưu chuyển theo đạo vận.
Nhưng vào lúc này.
Cách đó ngàn vạn dặm, một cỗ khí tức cường đại xông tới, một nam tử áo trắng sang trọng xuất hiện trên bầu trời trong chớp mắt.
Sau lưng hắn ta có rất nhiều đệ tử đến từ đạo thống đỉnh cấp, đám người này đều có đủ tư cách tiến vào Cửu Trọng Phù Thổ. Bọn hắn vừa mới nhìn thấy áo bào trắng cấm kỵ, cho nên lập tức nổi hứng đi theo.
Không sai, Thái Sơ công tử được hàng vạn tinh vực ca tụng là áo bào trắng cấm kỵ!!
Mặc dù hắn không phải phôi thai thiên đạo, nhưng với tất cả chiến tích vĩ đại vừa qua, sự tồn tại của hắn đích thị là một điều cấm kỵ đối với phôi thai thiên đạo.
Một thân bạch bào phong hoa tuyệt đại, phong thái cái thế vô song đỉnh phong, đi đến chỗ nào đều có thể sáng lập kỳ tích thần thoại đến chỗ đó!
Hắn chính là áo bào trắng cấm kỵ, một viên sao trời loá mắt đang bay lên với tốc độ kinh khủng!
“Ai dám bắt giữ hảo hữu của ta.”
Ngữ điệu hời hợt truyền ra.
Nam tử áo trắng chắp tay sau lưng, đứng sừng sững trên đỉnh tiên đảo, tóc vàng bay phất phới trong gió, khí chất lấn át mọi lứa tuổi, dung mạo tuấn mỹ để cửu thiên đều muốn ghen ghét.
Bạch Nguyệt Quang chớp chớp hàng lông mi như cánh quạt, nội tâm sinh sôi cảm xúc cảm động, lúc trước trao tặng ân tình cho tên chó chết này quả nhiên không sai mà.
“Ồ?”
Phục Hi Dưỡng Bích khẽ nhíu mày, như thể cảm thấy bị mạo phạm.
Thái độ cường thế của đối phương khiến hắn có chút buồn cười, năng lực có bao nhiêu mà dám tìm hắn đòi người?
“Thái Sơ cái gì?”
Phục Hi Dưỡng Bích suy nghĩ nửa ngày nhưng vẫn không thể nhớ được tên, cuối cùng cười nói: “Ngươi không đủ tư cách, phôi thai thiên đạo Nhật Bất Lạc mới có thể đàm đạo với.”
Khi những lời này rơi xuống, ánh mắt của rất nhiều đệ tử đạo thống đỉnh cấp bùng lên từng ngọn hỏa diễm, một cảm giác mong đợi tràn ngập trong lòng bọn họ.
Áo bào trắng cấm kỵ đến đây là có chủ đích, đương nhiên sẽ không xám xịt trở về, hắn sẽ làm gì tiếp theo đây?
“Ngươi xác định?”
Ánh mắt của nam tử áo trắng rất bình tĩnh, căn bản không hề nổi lên một tia gợn sóng.
“Xác định.”
Khuôn mặt của Phục Hi Dưỡng Bích ngập tràn ý cười.
Kỳ thật, nếu như đối phương tỏ ra khiêm tốn, Phục Hi Dưỡng Bích vẫn sẽ nể mặt tộc nhân Thần tộc mà buông tha nữ nô này, dù sao thì nàng ta cũng không phải thần vật trân quý gì cả.
Nhưng đối phương lại bày ra phong thái cao cao tại thượng đến đây để chất vấn, dường như còn có chủ ý nhục nhã, làm sao hắn có thể chịu được? Mặt mũi đặt chỗ nào?
Có lẽ là vì đạt được một số thành tích, cho nên phát sinh tính cách không coi ai ra gì!
Từ Bắc Vọng bình tĩnh nhìn thẳng hắn, chợt tùy ý nói: “Được, vậy thì tử chiến đi.”
Tử chiến!
Hai chữ này như thể thiên thạch rơi xuống tinh hải, nhấc lên gợn sóng cao vạn trượng!
Rất nhiều đệ tử của đạo thống đỉnh cấp chợt biến sắc, đáy mắt ngập tràn hăng hái và cuồng nhiệt!
Quả nhiên, áo bào trắng cấm kỵ đi tới đâu, hắn sẽ nhấc lên cao trào tới đó!
Từ xưa đến nay, tên nam nhân này chưa bao giờ biết cúi đầu, càng không thể kiềm chế tài năng của mình!
Hắn muốn khiêu chiến phôi thai thiên đạo!
Đây là chuyện gần như không thể tưởng tượng được! Sinh linh bình thường há có thể lay động phôi thai thiên đạo? Nhưng đối với áo bào trắng cấm kỵ, chuyện này như thể đương nhiên.
Kỳ tích?
Đây là thứ mà hắn am hiểu nhất!
Bầu không khí chết chóc như thể ngày tàn đã đến.
Thân thể mềm mại nở nang của Bạch Nguyệt Quang khẽ run rẩy, hiển nhiên đang khủng hoảng bất an vô cùng, sự kiêu căng ngạo mạn của tên chó chết này nằm ngoại dự liệu của nàng.
Ở kỷ nguyên trước đó, nàng ta từng là thiên kiêu bảng Vấn Đỉnh, cũng hiểu rất rõ hai chữ tử chiến có ý nghĩa như thế nào.
Chỉ một người có thể sống.
Đường thẳng đứng giữa trán Phục Hi Dưỡng Bích mở ra rồi đóng lại, nụ cười ôn nhu lập tức biến mất, hắn gằn từng chữ: “Như ngươi mong muốn.”
Tên này chỉ là một con chó dại không biết trời cao đất rộng, cứ thấy người là lao lên cắn. Dám khiêu khích ta ư? Chán sống rồi!
Nhưng ngay lúc này.
“Chậm đã.”
Thiên địa hiển hóa ra một nam nhân trung niên có vẻ mặt hồng hào, mặt mũi quắc thước, áo bào tung bay. Khi ông ta bước đi, khí tức dường như hòa lẫn với dị tượng trên chín tầng trời.
“Tiểu tử, ngươi có chắc mình không cần xin ý kiến của trưởng bối không?”
Sắc mặt của ông ta không chút cảm xúc, khí tức mênh mông nghiền ép Chí Cao, tu vi rõ ràng là một vị Đạo quân.
Nhân đạo hợp nhất, ông ta gần như đứng sừng sững giữa trung tâm đ*o pháp.
“Ta chắc.”
Từ Bắc Vọng mỉm cười, giọng điệu hết sức thản nhiên chắc chắn.
Sao hắn lại là hạng người lỗ mãng được?
Một khi đã hạ chiến thư, thì tất nhiên đã nắm chắc phần thắng. Dù sao đi nữa, hắn đang có mười ba đóa hoa bỉ ngạn, nhất định có thể tiêu diệt Phục Hi Dưỡng Bích chỉ bằng một chiêu.
Còn mục đích ư, rất đơn giản.
Hắn cần bản nguyên phôi thai.
Một khi thôn phệ bản nguyên của phôi thai thiên đạo, hắn gần như đã mở ra chiếc hộp pandora. Trong tương lai, hắn sẽ có thể tu luyện rầm rộ, sau đó điên cuồng đi săn phôi thai thiên đạo, thu hoạch khí vận ngập trời và căn cơ đại đạo.
Đối với bản nguyên của Thái Sơ Cảnh Long, hắn vẫn chưa thể luyện hóa nên chỉ có thể nhờ lão đại bảo quản giúp.
Mà bây giờ đang có một tên phôi thai thiên đạo ở trước mặt, đó chính là đối tượng thí nghiệm tốt nhất.