Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 497: Nếu đã không nể mặt nhau, vậy thì tử chiến a (1)




Từ Bắc Vọng đưa thần thức tiến vào nhẫn trữ vật, nhìn thấy ba ký tự cổ bắt mắt trên viên ngọc giản.

[Mau cứu ta.]

Viên ngọc giản của Bạch Nguyệt Quang.

Bạch a di cầu cứu?

Từ Bắc Vọng ngoảnh mặt làm ngơ, bước vào cung điện để tiếp tục tu luyện.

[Thái Sơ công tử, ta đã bị bắt bởi Phục Hi Dưỡng Bích của Cửu Trọng Phù Thổ, hắn muốn ta trở thành tùy tùng của hắn.]

Từng dòng chữ hiện lên bên trên ngọc giản.

Ánh mắt của Từ Bắc Vọng không có một gợn sóng, bình tĩnh suy nghĩ về câu nói này.

Hắn đương nhiên đã nghe tới đại danh Phục Hi Dưỡng Bích, một phôi thai thiên đạo xếp thứ 181 trên bảng Vấn Đỉnh.

Về phần tùy tùng, nói khó nghe chút, chắc chắn chính là ám chỉ đến nữ nô. Bạch a di có thân hình nở nang khoa trương vô cùng, khiến cho người ta thèm nhỏ dãi cũng là điều rất bình thường.

Trong một câu nói ngắn ngủi, hắn có thể phát hiện sự hoảng loạn và bất lực của Bạch a di.

Khi không còn lối thoát, nàng ta mới đành phải tìm hắn để được giúp đỡ.

“Vận mệnh đã được định sẵn...”

Từ Bắc Vọng thì thầm với chính mình.

Bạch a di trải qua tám mươi mốt kiếp luân hồi, thực lực kinh tài tuyệt diễm đến nhường nào cơ chứ? Mấy chục vạn ngôi sao cũng không thể ra sản sinh ra một người như vậy.

Nhưng đến khi đối mặt phôi thai thiên đạo cùng Thần tộc Hoàng Kim, nàng ta vẫn bị khuất phục.

Nếu lão đại không giúp hắn trở thành nội ứng, giành được thân phận cao quý trong Nhật Bất Lạc, Từ Bắc Vọng có lẽ còn đang nỗ lực thoát khỏi Tinh vực Thiên Cầm, hèn mọn nhìn lên đám thiên kiêu trên bảng Vấn Đỉnh.

Hắn làm sao có thể hành động liều lĩnh như thế này, thản nhiên coi thường Thiên Đế, bình tĩnh quan sát Tranh Độ.

[Đừng bận tâm.]

Ngọc giản lần nữa hiện ra ba chữ, hào quanh lập tức mờ đi.

Từ Bắc Vọng ném ngọc giản sang một bên, ổn định tâm thần để tu luyện.

Hắn sở dĩ vẫn chưa trả lời, cũng là vì đang thử thăm dò.

Nếu như Bạch a di sử dụng thủ đoạn uy hiếp, nàng ta gần như sẽ bị tuyên án tử hình. Hắn ta sẽ cứu nàng ta, sau đó nhờ lão đại phái người trấn sát.

Xem ra, coi như Bạch a di cũng thông minh.

Bởi vì về tình về lý, Từ Bắc Vọng phải đi một chuyến.

Dù sao không có ân tình Bạch a di, hắn căn bản không biết đến Đệ Cửu Sơn Linh giới, càng không thể thu hoạch Cấm Đạo Hoàn, huống hồ còn có thêm tên chuột tầm bảo béo tốt là Sở Tiêu Diệp.

Vài ngày sau đó, hắn đi ra Xích Ô Cổ Tinh, một mình đi về phía Cửu Trọng Phù Thổ.

...

...

m Dương Cổ Tinh.

Nhìn từ dải ngân hà, m Dương Cổ Tinh bao gồm hai viên tinh cầu một đen một trắng đan xen vào nhau, phát ra ánh sáng chói lọi nhưng cô quạnh, đêm tối ban ngày đều đảo lộn.

Đây cũng là tổ địa của Thần tộc Hoàng Kim Cửu Trọng Phù Thổ!

Dị tượng nhấp nhô chập trùng trên chín tầng mây che khuất toàn bộ tinh tú, mỗi một tầng trời đều ẩn chứa đạo vận nồng đậm, Bất Tử Thần Ưng (đại bàng)

bay lượn chao đảo trong cơn mưa thần tiên hùng vĩ.

Tại một tiên đảo mờ mịt Hồng Mông đạo khí, một phụ nhân trong bộ trang phục sặc sỡ lộng lẫy đứng vững vàng, hào quang sáng ngời của vầng Minh Nguyệt trên đỉnh đầu, ánh sáng lộng lẫy trên những rặng san hô đang có xu hướng suy kiệt.

Lông mày và đôi mắt của Bạch Nguyệt Quang tràn đầy bất lực, không còn dáng vẻ rực rỡ như xưa.

Trong một di tích vũ trụ, Bạch Nguyệt Quang vô tình thu hoạch một viên đá kỳ lạ, bên trong ẩn chứa Lục Đạo Luân Hồi Quyền (sáu nắm đấm luân hồi), đích thị là quyền pháp bá đạo trong truyền thuyết vạn cổ, lại cực kì phù hợp Luân Hồi Thiên Công do nàng ta tự sáng tạo nên.

Nhưng trước khi thu nhập vào trong túi, nàng ta liền bị Phục Hi Dưỡng Bích phát hiện được khí tức, sau đó chém giết mười mấy chiêu với đám cường giả Chí Cao hộ vệ của hắn, nhưng vẫn không tránh khỏi kết cục thất bại và trở thành tù nhân ở nơi này.

Mặc dù sự tồn tại của Bạch Nguyệt Quang không có quá nhiều ý nghĩa trong chư thiên vạn vực, nhưng nàng tuyệt đối không cam tâm trở thành nữ nô, trở thành đối tượng bị tùy ý lăng nhục.

“Đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Một tiếng nói nho nhãn truyền đến, một con Bất Tử Thần Ưng bay lượn xung quanh, chở theo một nam tử trẻ tuổi phát ra hào quang điềm lành toàn thân, đi theo sau hắn ta là trùng trùng điệp điệp nữ nô.

Nam tử trẻ tuổi có mái tóc đen suôn dài như thác nước, lông mày lưỡi kiếm kéo dài đến tận thái dương, một đường thẳng đứng giữa trán tựa như đang ẩn chứa hàng trăm triệu linh hồn an cư lạc nghiệp, cả người phát ra một loại khí chất mười phần thánh khiết.

“Ta không bắt buộc.”

Phục Hi Dưỡng Bích mỉm cười, ngữ điệu bình dị và dễ gần không thể tả.

Ánh mắt của hắn đảo qua trên người Bạch Nguyệt Quang, bờ mông như trái đào chín mọng khiến ánh mắt của hắn dừng lại thêm nửa khắc.

Mặc dù Bạch Nguyệt Quang vẫn tỏ ra vô cảm, nhưng đáy mắt hiện lên một tia không cam lòng cùng xấu hổ giận dữ.

Không bắt buộc? Vậy tại sao nàng lại bị vây khốn ở Cửu Trọng Phù Thổ, không thể đi ra bên ngoài?

Một con quỷ háo sắc hết lần này tới lần khác bày ra dáng vẻ thản nhiên lịch thiệp, trông cực kỳ đáng ghét!

Bạch Nguyệt Quang đã sống qua mấy trăm vạn, nhưng lại phải trở thành nữ nô cho một tên nhóc một ngàn tuổi sao? Loại khuất nhục này gần như có thể đánh tan tâm thế cao ngạo của nàng!

Sống lâu như thế, đương nhiên cũng có không ít hảo hữu, nàng có thể tuỳ ý liên hệ với một số cường giả Chí Cao.

Nhưng ai dám đến đây?

Thần tộc Hoàng Kim giống như một cây đại thụ đã bén rễ vô số kỷ nguyên, người thường còn không có dũng khí đối mặt trực diện, nói chi đột nhập vào bên trong để cứu người?

Tộc nhân Thần tộc Hoàng Kim sinh ra cao cao tại thượng, số mệnh bất phàm, tùy ý ức hiếp sinh linh trong chư thiên.

Nếu như tên cẩu vật không ra tay giúp nàng, vậy thì vận mệnh của nàng lập tức bị định đoạt, trở thành một nữ nô lệ thấp hèn.