Giọng nói lạnh lùng của phụ nhân vọng ra từ trong mặt gương.
Hôn lễ của Hồn Bất Quy và Nhật Bất Lạc chắc chắn sẽ thu hút vô số sự chú ý, rất nhiều đạo thống đỉnh cấp sẽ phải tham dự yến tiệc.
Đến lúc đó, bà ta cũng không chắc nữ nhi của mình sẽ có tính cách nào, cho nên phải báo trước cho Thái Sơ Bắc Vọng, ngăn chặn phát sinh trò hề trong đám cưới.
“Ý người là gì?”
Từ Bắc Vọng không hề quan tâm, nhưng vẫn tỏ vẻ hoang mang.
Đa nhân cách hả?
Phụ nhân trong mặt gương không hề tỏ ra kiêng kị gì, bà ta quan sát hắn từ trên cao, sau đó mở miệng nói: “Nói ngắn gọn, Mộng Chi sẽ biểu hiện ba loại trạng thái khác nhau, nhưng nàng không hề hay biết về sự tồn tại của các nhân cách khác, thậm chí không có ký ức về nó.”
“Một giây trước, Mộng Chi có lẽ còn đang điên cuồng giết chóc. Một giây sau, nàng sẽ trở nên bi thương.”
Từ Bắc Vọng mặt mày không thay đổi, nhưng trong lòng thì muốn cười.
Quả nhiên là đa nhân cách, loại người này thật quá đáng sợ.
Thái Sơ Hồng lén liếc nhìn tiểu bối một chút, ông ta sợ đối phương lộ ra vẻ sợ hãi, may mà không có.
Thực ra ông ta cũng có nghe qua về điều này, nhưng vì lợi ích to lớn từ cuộc hôn nhân này, cho nên không hề tiết lộ cho tiểu bối.
Thần Đồ Mộng Chi đã từng tàn sát ba ngàn ngôi sao, ngưng luyện hồn phách của hàng tỉ tỉ sinh linh thành một đóa hoa. Nàng ta sử dụng thủ đoạn ác liệt đến mức khiến cho người ta giận sôi, tạo nên một màn thảm kịch cực kỳ bi thống.
Tuy nhiên, Thần Đồ Mộng Chi lại có thể khóc thút thít vì một con nai con đã chết ở tinh vực hạ đẳng, thậm chí còn muốn tự sát chôn cùng.
Đúng vậy.
Đây là Thần Đồ Mộng Chi đã tái sinh.
Mặc dù là một phôi thai thiên đạo, nhưng con đường tu luyện của nàng ta chỉ mới 500 năm, chỉ một nửa so với phôi thai thiên đạo khác.
Đây cũng là lí do vì sao Thái Sơ Hồng lại vô cùng hào hứng với quan hệ thông gia này. Theo suy đoán của nhiều sự tồn tại bất hủ, Thần Đồ Mộng Chi không chỉ đứng thứ 15 bảng Vấn Đỉnh, mà nàng ta còn có thể xông pha mười vị trí đầu bảng Vấn Đỉnh trong tương lai.
“Tiền bối có thể kể cụ thể về tính cách nàng được không?”
Từ Bắc Vọng ra vẻ vô cùng hứng thú.
Phụ nhân trong gương im lặng nửa ngày, sau đó không giấu diếm:
“Biến thái giết chóc, ôn nhu thiện lương, ngây thơ hiếu kì. Nàng không có cách nào khống chế bản thân.”
Ánh mắt của Thái Sơ Hồng hiện lên một tia thương hại, tương lai của tên tiểu bối này chắc chắn sẽ vô cùng thê thảm, nhất định sẽ bị dằn vặt cho tới chết.
Ông chỉ hy vọng Thần Đồ Mộng Chi sẽ không thể hiện nhân cách biến thái giết chóc vào hôn lễ, nếu không, khung cảnh khi đó sẽ hoàn toàn là một mớ hỗn độn.
Đây cũng là nguyên nhân mà Hồn Bất Quy đến đây báo tin, bà ta hy vọng Thái Sơ Bắc Vọng chú ý điều này.
Mẹ ruột của nàng ta còn dùng đến từ “biến thái”, điều này có thể suy đoán được nàng ta “điên loạn” như thế nào.
Từ Bắc Vọng nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng không hề để ý.
Dù sao cũng chẳng có liên quan gì tới hắn.
Nhưng hắn cũng không khỏi bùi ngùi, đám thiên chi kiều nữ đứng sừng sững đỉnh cao chẳng có ai là bình thường.
Vô Thiên Yếm Vãn là một mụ điên, vừa thần kinh vừa cuồng loạn. Còn Thần Đồ Mộng Chi này còn ghê hơn, người sở hữu ba nhân cách kỳ lạ, hơn nữa còn chuyển nhân cách mà không có dấu hiệu báo trước.
Mẹ nó, toàn tâm lý biến thái cả!
“Ngươi hãy nhanh chóng đột phá Cổ Thần, ta không muốn Mộng Chi gả cho một tên phế vật!”
Phụ nhân trong gương lạnh lùng nói, sắc mặt ngạo mạn không thèm che giấu.
Như thể bà ta muốn dùng phương thức này để nói cho Thái Sơ Bắc Vọng rằng, dù hắn không ở rể nhưng không khác người ở rể là bao, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của Mộng Chi.
Thái Sơ Hồng không nói nửa chữ, dường như ông ta cũng đồng ý với điều này.
Aristotle đã từng nói: “Không có thiên tài vĩ đại nào lại không có chút điên rồ.”
(*) Aristoteles là một nhà triết học và bác học thời Hy Lạp cổ đại
Câu nói này thật sự rẩ chí lý.
Một người phân liệt thành ba nhân cách, ngẫm lại liền phát hoảng.
Ngay cả lão đại cũng thế, nàng có ham muốn chiếm hữu cực kỳ biến thái, còn đối với chó săn có thú vui bạo dâm cũng có một vài vấn đề về tinh thần…
“Thiên kiêu cái thể, đều là kẻ mất trí a...”
Từ Bắc Vọng không khỏi cảm khái, hắn đã dùng toàn bộ tất cả sức lực của mình để hầu hạ lão đại, tuyệt đối không có khả năng trêu chọc Vô Thiên Yếm Vãn cùng Thần Đồ Mộng Chi.
Nhiều nhất hai mươi năm, Phong Đế Thiên Thê sẽ kết thúc. Đến lúc đó, nó không chỉ đơn giản như sao hỏa đụng phải trái đất, mà là một vụ va chạm chấn động vũ trụ!!
Chỉ cần phân tích tính cách Vô Thiên Yếm Vãn và Thần Đồ Mộng Chi, ai nấy đều biết rõ các nàng có thể điên rồ đến mức nào.
Từ Bắc Vọng có loại dự cảm mãnh liệt, các nàng nhất định sẽ quyết tâm giành lấy Minh thể của hắn, thậm chí còn đánh giết tới mức càn khôn thay đổi diện mạo!
“Nương nương, người mau mau mạnh lên, nếu không thì chó săn của người sẽ bị cướp mất đó.”
Từ Bắc Vọng đứng chắp tay trên đỉnh mây, bắt đầu suy nghĩ về hành trình của mình trong hai mươi năm tới
Không thể nghi ngờ, hắn nhất định đạt tới cảnh giới Cổ Thần, nếu không thì sẽ bị tùy tiện thao túng gống như cá nằm trên thớt.
“Mình phải bồi dưỡng một đám tùy tùng có khí vận, dẫn bọn hắn đi xông xáo di tích vũ trụ.”
Từ Bắc Vọng hình thành kế hoạch trong đầu, đây là phương thức tăng cường tu vi một cách nhanh nhất.
Dù sao đi nữa, hắn không thiếu tiên dược, chỉ thiếu thần vật kỷ nguyên, mà di tích vũ trụ lại ẩn chứa các loại cơ duyên khó có thể tưởng tượng được.
Về phần tai họa chưa rõ, hắn sẽ nhờ tầm bảo thử đại khí vận để biến nơi nguy hiểm thành chốn an toàn, chết chóc hoá thành điềm lành.