Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 495: Bộ mặt khác về vị hôn thê mà ngươi nên biết (1)




Một mặt là vì muốn tạm thời tránh nơi đầu sóng ngọn gió, phòng ngừa tộc nhân tiếp tục hỏi thăm chi tiết. Tuy rằng hắn tin mình sẽ không để lộ sơ hở, nhưng chân lý “nói nhiều tất hớ” thì hắn vẫn luôn nhớ kỹ.

Một phương diện khác là để tĩnh tâm tăng tu vi, dù sao hắn hiện đã có tiên dược chồng chất như núi.

Hắn lấy ba món Minh vật mà lão đại tặng mình, sau đó lấy Minh kỳ từ không gian Minh giới.

Gần như trong nháy mắt, lá bùa màu xám, chén rượu pha tạp, khăn tay vuông vức lần lượt hóa thành bột mịn, năng lượng hủy diệt vô cùng vô tận tuôn trào đến mặt cờ.

Vốn dĩ Minh kỳ chỉ có một cánh hoa nhỏ, sau đã nhanh chóng ngưng tụ thành mười ba đóa hoa khác, chúng luân chuyển theo một quy tắc nhất định.

“Lão đại ơi, ta yêu ngươi chết mất!”

Từ Bắc Vọng nắm chặt Minh kỳ, cười tràn trề nơi đáy mắt.

Lão đại thời thời khắc khắc đều nhớ tới chó săn a~

Đây nhất định là những thứ mà nàng hao tốn bao nhiêu công sức mới tìm về được, có lẽ là món đồ tồn kho của Thất Quan Vương, hoặc báu vật từ những di tích thần bí nào đó.

Một lần nữa nắm đòn sát thủ trong tay, sự tự tin không phải nói đến là đến sao?

“Chín đoá hoa có thể trấn sát Đế Quý Diệt, vậy nếu là mười ba đoá thì sao?”

Từ Bắc Vọng bình tâm lại, hắn bỏ Minh kỳ vào không gian Minh giới rồi chăm chú suy tư.

Chắc chắn không thể giao chiến cùng Đế Nhai, nhưng với mười ba đóa hoa Bỉ Ngạn này, hắn có thể sánh vai với đám thiên kiêu trong tốp hai trăm trên bảng Vấn Đỉnh

Hắn vứt bỏ những suy nghĩ dư thừa rồi bình tĩnh ra lệnh: “Chuẩn bị tiên dược.”

“Vâng thưa chủ nhân.”

Đám nữ bộc ở ngoài điện nũng nịu đáp lại.





Thời gian vô tình thoi đưa, nháy mắt mà mười lăm năm.

Nơi sâu trong cung điện tựa như vũ trụ vô ngần, ngân hà rũ xuống, sao trời đan xen, khí tức hỗn độn mãnh liệt!

Một trái tim đập thình thịch đang lơ lửng giữa bầu trời, mỗi một bộ phận đều phát ra ánh sao lấp lánh, ráng đỏ mịt mờ, bảy màu rực rỡ, phun ra nuốt vào đạo vận thiên địa.

Hư ảnh thần thánh ngưng luyện mấy lần trong dải ngân hà, đạo âm hỗn độn sơ khai liên tục phát ra.

Ầm ầm!

Nam tử áo trắng hoa lệ chắp tay sau lưng, đứng sừng sững trên đỉnh mây, ánh mắt của hắn dường như có thể diễn hóa thành sao trời, sản sinh đủ loại huyền cơ vũ trụ.

Cổ thụ Kỷ Nguyên cắm rễ trong thần thổ màu tím, Đại Nhật huy hoàng chậm rãi chuyển động khắp chín tầng trời, ngàn vạn dị tượng bao phủ toàn bộ trăm triệu dặm địa vực, tạo nên một loại cảnh tượng kỳ diệu kinh thế.

Đoá hoa đại đạo được bao bọc trong Tử Khí Hồng Mông vô cùng vô tận, từ từ rũ xuống xung quanh thân thể nam tử áo trắng, trông thật mờ ảo và thánh khiết.

“Chúc mừng chủ nhân!”

“Chúc mừng chủ nhân!”

Chín nữ bộc nằm rạp trên mặt đất, ánh mắt có chút mơ màng, dường như vô cùng sùng bái.

Dù đã đạt tới cảnh giới Thần Linh, nhưng tốc độ tu luyện của chủ nhân không chậm đi tí nào, hắn hỉ mất có 12 năm mà đã đạt đến Thần Linh cao phẩm.

Ánh mắt Từ Bắc Vọng không hề có một gợn sóng, hắn có chút thất vọng, thậm chí còn không hài lòng.

Sau khi dùng nhiều tiên dược trân quý như vậy, hắn mới miễn cưỡng đột phá Thần Linh cao phẩm. Mặc dù tốc độ tu luyện của hắn có thể nghiền ép các thiên kiêu bảng Vấn Đỉnh, nhưng vẫn chênh lệch rất lớn so với phôi thai thiên đạo.

Cái tên cẩu vật quỵt nợ Thái Sơ Cảnh Long là một ví dụ, hắn chỉ mất 20 năm để gia trì từ Thần Linh sơ phẩm cho đến Thần Linh cao phẩm, thậm chí còn trong điều kiện không dùng tiên dược.

“Bản nguyên…”

Từ Bắc Vọng thầm nghĩ, một khi luyện hóa phôi thai, hắn nhất định có thể sẽ thoát thai hoán cốt.

Nhưng vào lúc này, bầu trời ở phía xa xa bị gió lốc u ám xé rách, ba thân ảnh hiên ngang bước ra.

Thái Sơ Hồng đứng sừng sững trên Kim Ô Thần Điểu, khuôn mặt cũng không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào. Xét cho cùng, tên tiểu bối này cũng là thiên kiêu cái thế đã trấn sát Đế Quý Diệt bằng một chiêu, dựa vào thiên phú tuyệt hảo như vậy, việc đột phá là chuyện dễ dàng như trở bàn tay.

“Cút.”

Thái Sơ Hồng lạnh lùng phun ra một chữ.

Chín cô nữ hầu nhanh chóng rời đi, không dám tới gần.

“Bái kiến chư vị tiền bối.”

Từ Bắc Vọng cung kính hành lễ, biểu lộ bình tĩnh thong dong.

Ba thân ảnh to lớn này đều mang theo dị tượng kinh khủng xoay quanh thân thể, âm linh Hoàng Tuyền gầm thét không ngừng, tử khí nặng nề chôn vùi sương mù hỗn độn, tạo thành bộ dáng cô quạnh vô biên.

Hồn Bất Quy.

“Thái Sơ Bắc Vọng, nhiều nhất hai mươi năm nữa, Mộng Chi sẽ bước ra khỏi Phong Thần Thiên Thê.”

Một tấm gương hiện ra thân ảnh mơ hồ của phụ nhân, âm thanh khàn khàn như sắt rỉ loang lổ vang lên.

Hai mươi năm…

Nghe thấy con số này, Từ Bắc Vọng nảy sinh cảm giác gấp gáp từ trong tiềm thức.

Thái Sơ Hồng mặt không đổi sắc, mái tóc vàng thưa thớt tung bay, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng khó phát giác.

Đúng vậy, Hồn Bất Quy đã đưa của hồi môn tới, hai cường giả Chí Cao bất hủ.

Tuy không phải tộc nhân chính gốc của Hồn Bất Quy, nhưng dù sao cũng là Chí Cao bất hủ, Nhật Bất Lạc sẽ có thêm 2 nguồn chiến lực cao cấp.

Động thái này của Hồn Bất Quy đã chứng tỏ mối hôn sự này chính là ván đã đóng thuyền, Thần Đồ Mộng Chi vừa xuất hiện thì sẽ lập tức thành hôn.

Rất hợp với mong muốn của Nhật Bất Lạc!

Từ Bắc Vọng vẫn im lặng từ đầu tới giờ.

Mặt kính tiếp tục phản chiếu, phụ nhân đang tường tận xem xét hắn.

Nếu như ngay từ đầu, bà chỉ thèm muốn Minh thể của người này, thì bây giờ lại khá ưng ý thiên phú khí vận của hắn. Dù còn lâu mới xứng với Mộng Chi, nhưng cũng không đến nỗi khó tiếp nhận.