Một thân ảnh Chí Cao đang đứng trước ngọn núi, mặc dù thể nội không có dòng máu vàng kim, nhưng khí tức của người này nghiễm nhiên bí pháp chí dương của Nhật Bất Lạc.
Xem ra, đây chính là người ở rể Nhật Bất Lạc.
“Hèn chi hắn ta lại yên tâm như vậy, nguyên lai còn có một cái người hộ.”
Từ Bắc Vọng thầm nghĩ trong lòng, nhưng sắc mặt lại không có một chút gợn sóng.
Nhưng như thế này mới hợp lý, dù sao đi nữa, nơi đây cũng là di tích vũ trụ thần bí khó lường, nếu chỉ có cường giả Tranh Độ hộ giá, Thái Sơ Cảnh Long chưa chắc sẽ mạo hiểm xông vào.
“Cấm Đạo Hoàn đâu?”
Thái Sơ Cảnh Long chắp hai tay sau lưng, giọng điệu ra lệnh.
“Ta cũng đi vào.”
Từ Bắc Vọng bình tĩnh nói.
Hắn quyết định cho tên cẩu vật này một cơ hội cuối cùng.
Một là chết không toàn thây, hai là được chết êm.
“Căn cơ tu luyện của ngươi vẫn còn yếu ớt, tạm thời không nên đi.”
Thái Sơ Cảnh Long lập tức bác bỏ.
Mặc dù hắn rất tự tin đối với khí vận của mình, nhưng con kiến cỏ này cũng không hề yếu đuối. Thể nội của đối phương vừa xen lẫn cổ thụ kỷ nguyên, vừa có tinh huyết kỷ nguyên, vạn nhất cướp đi cơ duyên thuộc về hắn thì làm sao bây giờ?
Nếu đối phương vẫn cố chấp xâm nhập mà không có trận văn chỉ dẫn di tích, hắn ta nhất định sẽ bị khí tức không rõ ăn mòn trong tích tắc.
“Nhanh lên.”
Phu nhân xinh đẹp thúc giục. Dù sao đi nữa, hai bên đã hứa hẹn trước mặt Hồng trưởng lão, tên tiểu bối này còn sợ bọn họ chiếm làm của riêng hay sao?
Nhưng vào lúc này.
Con rể Chí Cao của Nhật Bất Lạc là người đầu tiên cảm ứng được một vài cỗ khí tức kỳ lạ, hắn ta lập tức hoảng sợ, nói với giọng run rẩy: “Thất Quan Vương dư nghiệt đến rồi!”
Thái Sơ Cảnh Long và ba người thay đổi biểu cảm kịch liệt, ai nấy đều cảm thấy cực kì không thể tưởng tượng nổi.
Làm sao có thể?!
Mặc dù gặp gỡ không ít người suốt dọc đường, nhưng bọn hắn lựa chọn lộ trình đặc thù nhất, các quy tắc vũ trụ đều đánh cho vỡ vụn, đối phương tuyệt đối sẽ không tìm ra dấu vết.
“Chạy a!”
Từ Bắc Vọng tái mặt, hô to một tiếng, rồi lao đến tinh vực cách đó mấy chục vạn dặm trong chớp mắt.
Ầm ầm!
Tiếng bước chân vang lên khắp vũ trụ, ba vị Chí Cao đứng sừng sững bên trên Cửu U Thần Hoàng, ánh sáng rực rỡ vô tận quét qua biên giới của vũ trụ.
Pháp Thiên Tượng Địa mạnh mẽ đến mức không gì sánh kịp, khiến cho khí tức hỗn loạn trong trăm vạn dặm lập tức bị trừ khử.
“Không!”
Thái Sơ Cảnh Long như bị sét đánh, tất cả sức lực đều cạn kiệt. Ngay khi bị hai cường giả Chí Cao giam cầm, hắn ta cũng không còn chút ý chí phản kháng.
Về phần hai cường giả Tranh Độ một nam một nữ, thân thể của bọn hắn bị thiêu đốt thành từng cái lỗ thủng, tinh huyết ngưng tụ thành Đại Nhật cũng vỡ vụn thành kim quang trong nháy mắt.
Bọn hắn đều đang ở cực hạn cảnh giới Tranh Độ, nhưng thực lực chênh lệch quá xa so với Chí Cao!!
“Chết!”
Thanh âm già nua vang lên, thần hồn Thái Sơ Cảnh Long không khỏi run rẩy, mặt mũi tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng, hai cánh tay bị từng khối sao trời chấn đập đến mức rụng rời.
Thái Sơ Cảnh Long giống như con gà bị cắt tiết, hắn ta không ngừng phun máu, hình thần lập tức tan nát, thân thể vỡ thành tro tàn, tan rã vào ánh sao vô tận.
Một làn sương óng ánh pha lê có chiều năm tấc hoà thành ngàn ngàn vạn vạn dị tượng, rung chuyển khắp một phương thiên địa, đạo vận vũ trụ cộng hưởng với nó, tựa như cũng muốn trở về bên trong kỷ nguyên vạn cổ.
Từ Bắc Vọng đang nấp sau đống đổ nát ở đằng xa, hắn cũng không khỏi sợ hãi thán phục trước cảnh tượng hùng vĩ bành trướng này
Một phôi thai có thể dẫn phát chấn động ầm vang trong hàng trăm triệu dặm trong vũ trụ, quả thực khó có thể tưởng tượng được.
“Ta muốn!”
“Ta muốn a!”
Từ Bắc Vọng háo hức mong chờ.
Phôi thai sắp trở về kỷ nguyên, một bàn tay khổng lồ đầy nếp nhăn nắm chặt lấy nó.
Một cường giả Đạo Quân của Thất Quan Vương ra tay, một chưởng của đối phương mang theo năng lượng vô biên vô tận, hoàn toàn có thể chống lại lực lượng bản nguyên vũ trụ.
Ngay khi Từ Bắc Vọng thở phào nhẹ nhõm, một vài sợi tóc xanh lơ lửng trước mặt, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Nữ tử váy tím lặng lẽ đứng đó, vào khoảnh khắc ánh mắt của hai người giao thoa với nhau, ngàn vạn sao băng vụt qua, dường như cũng hòa vào từng cảm xúc nhớ nhung của bọn họ.
“Hừ!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương đã tích lũy cảm xúc từ lâu, nhưng khi nhìn thấy chó săn, nàng cũng chỉ là hừ lạnh một tiếng.
“Nương nương...”
Chó săn nhảy chồm lên, gắt gao ôm chặt cặp đùi mượt mà săn chắc giống như vài thập niên trước đây.
Đệ Ngũ Cẩm Sương vuốt ve mái tóc vàng của hắn, bất chợt đá hắn vào bên trong di tích.
“Ngươi giỏi lắm, còn dám khiêu khích bản cung.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương nhướng mi, ánh mắt giống như cười mà không phải cười.
Chó săn chăm chú ngắm nhìn lão đại, bọn họ gặp lại sau mấy chục năm, nàng vẫn cao quý tuyệt mỹ, mỹ miều tuyệt trần giống như ngày đầu gặp mặt.
Chân ngọc có thay đổi?
Hắn háo hức nhìn tà áo dài lê thê dưới mặt đất.
Hàng mi của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ run rẩy, nàng cố gắng đè nén ánh sáng lấp lánh trong đáy mắt, lạnh lùng nói: “Chú ý phân tấc!”
Chiếc ghế treo màu tím quen thuộc rơi xuống đất, Đệ Ngũ Cẩm Sương nằm vào bên trong, chân ngọc chồng chất lên nhau.
Chó săn khó kiềm chế cơn kích động, lập tức xốc lớp váy tím dệt bằng lông phượng, nhìn chằm chằm vào đôi chân ngọc mà hắn nhớ thương ngày.
Mùi thơm ngọt ngào càng nồng đậm, làn da trắng nõn gần như trong suốt, ngón chân phấn nộn cuộn lại vào nhau, non mềm đến mức có thể bị thổi hư, hồng hào đến mức giống như cánh hoa đào tươi mới.