Nói ngắn gọn, người sở hữu một viên khí chủng có thể phát huy chí ít 30% đến 50% uy lực của Cấm Đạo Hoàn.
Bất quá, khí chủng lại là vật phẩm sử dụng một lần.
Nhưng như vậy cũng đã rất khủng bố, đủ để rung chuyển một cường giả Tranh Độ, thậm chí vẫn có thể sống sót sau một kích của Chí Cao.
Toàn bộ khí chủng đều đến từ Khung Đỉnh Chi Thượng, một Thần tộc Hoàng Kim tầm trung rất am hiểu luyện khí cùng trận pháp.
Thái Sơ Hồng xét lại tiểu bối một lát, không nói một lời.
Hiển nhiên yêu cầu này, phi thường quá phận.
Nhật Bất Lạc không thể tinh luyện khí chủng, tất cả hàng tồn kho đều đến từ Khung Đỉnh Chi Thượng, cho nên cực kì trân quý.
Từ Bắc Vọng thấy thế, bình tĩnh nói: “Nếu Hồng trưởng lão cảm thấy khó xử, vãn bối cũng không dây dưa thêm nữa.”
Nói xong, hắn ta liền khom người thi lễ, chuẩn bị trở về cung điện.
“Được!”
Thái Sơ Hồng cuối cùng vẫn đáp ứng.
Ông ta vẫn luôn tâm niệm từ đầu đến cuối, tên tiểu bối này có hai thân phận, một là thiên kiêu sáng chói của Nhật Bất Lạc, hai là vị hôn phu của Thần Đồ Mộng Chi.
Thân phận thứ nhất là không đủ tư cách, nhưng dựa vào thân phận thứ hai, hắn miễn cưỡng có thể nhận về một viên khí chủng.
Thái Sơ Hồng chuẩn bị rời đi.
“Hồng trưởng lão đợi đã...”
Từ Bắc Vọng vội vàng gọi lại, nhỏ giọng nói: “Vãn bối còn có một việc tư.”
Thái Sơ Hồng nhìn nghiêng, bày ra sắc mặt không còn kiên nhẫn được nữa.
“Tộc huynh Cảnh Long nợ vãn bối hai gốc tiên dược truyền thuyết, mời Hồng lão trưởng làm chủ.”
Ngữ điệu của Từ Bắc Vọng vô cùng tôn trọng, hắn còn bổ sung một câu: “Nói không giữ lời, chính là điều tối kỵ của Nhật Bất Lạc chúng ta. Trong số hàng trăm hàng ngàn tộc nhân, chỉ có một mình hắn quỵt nợ.”
Thái Sơ Hồng híp híp mắt, xém chút nữa đã không kiềm chế mà thống mạ kẻ này.
Ngươi còn không biết xấu hổ sao?
Đào cái hố cực lớn, gài bẫy vô số thiên kiêu Thần tộc đích thị là hành vi cực kỳ vô sỉ!
Nhưng dù sao đi nữa, đó vẫn là một cuộc cá cược công bằng, trưởng bối cũng là không tiện nói gì.
Thái Sơ Hồng lấy ra một đống ngọc bội chất thành núi, cầm lấy một khối rồi đập vỡ tan tành.
“Chỉ một lần này!”
Thái Sơ Hồng vô cùng tức giận, ngôn ngữ thể hiện sự uy nghiêm.
“Tuân mệnh...”
Từ Bắc Vọng cố ý làm ra vẻ khúm núm.
Sau thời gian nửa nén hương, một nam tử tuấn tú tóc vàng thắt bím vượt qua ngàn vạn dặm mà đến, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm người mặc áo bào trắng, đáy mắt hiện lên một tia sát ý.
“Ác nhân cáo trạng trước?”
Thái Sơ Cảnh Long cất giọng lạnh lùng.
Thái Sơ Hồng liếc hắn một chút, nghiêm nghị nói: “Chỉ vì hai gốc tiên dược, ngươi muốn trở thành trò cười của Nhật Bất Lạc?”
“Ha ha...”
Thái Sơ Cảnh Long nở nụ cười sắt lạnh, sắc mặt như mây mù.
Hắn chỉ tay vào chính mình, sự thiên vị của Hồng lão gia tử khiến hắn thật sự phẫn nộ!
Dựa vào cái gì?
Con sâu kiến mới gây ra chút động tĩnh, lại có thể sánh ngang phôi thai thiên đạo là ta sao?
“Hồng trưởng lão, ngươi muốn ta cúi đầu trước tên phế vật này, trừ phi ngươi giết ta đi!”
Lời nói dứt khoát lập tức phát ra.
Từng bím tóc vàng kim của Thái Sơ Cảnh Long dựng đứng lên trời, đồng tử ánh lên màu xanh lam kỳ lạ, cơn tức giận dâng trào trong lồng ngực như thủy triều chập trùng.
Cái này...
Nghe vậy, Thái Sơ Hồng sửng sốt một chút.
Ông ta chỉ muốn giải quyết ổn thỏa việc này, nhưng không ngờ thái độ của Thái Sơ Cảnh Long lại kiên quyết như thế.
Trong một thời đại kỷ nguyên, Nhật Bất Lạc cũng chỉ sản sinh ra hai mươi thiên kiêu phôi thai thiên đạo, mỗi một người đều là bảo vật quý hiếm, Thần tộc không thể không nhượng bộ bọn hắn.
“Dừng ở đây đi, ngươi cũng đừng hùng hổ dọa người.”
Thái Sơ Hồng đảo mắt nhìn về phía Thái Sơ Bắc Vọng, giọng điệu mang theo ý đồ cảnh cáo.
Thà để kẻ này chịu thiệt thòi một chút, còn hơn là áp bức Thái Sơ Cảnh Long vào chân tường.
Từ Bắc Vọng lặng im không nói gì.
Con ngươi Thái Sơ Cảnh Long trở về trạng thái ban đầu, khóe miệng hơi giương lên, giống như đang mỉa mai và chế giễu.
Con sâu kiến nhà ngươi, không phải thích cáo trạng? Giờ đã hài lòng chưa?
Một con gà vừa bay lên trời mà dám vọng tưởng phân cao thấp cùng Phượng Hoàng, ngươi xứng sao?
Hắn nhìn chăm chú biểu cảm biến hóa của Từ Bắc Vọng, ý cười càng lúc càng đậm.
“Đúng...”
Từ Bắc Vọng vận dụng kỹ năng diễn xuất cực kì tinh xảo của mình, cố ý nắm chặt hai tay, bày ra bộ dáng vô năng cuồng nộ.
“Hai người các ngươi đừng nhắc lại việc này nữa.”
Thái Sơ Hồng phẫn nộ quát.
Thái Sơ Cảnh Long nhẹ nhàng gật đầu, hắn vừa tiết kiệm hai gốc tiên dược truyền thuyết, vừa hung ác làm nhục tên sâu kiến không biết trời cao đất rộng, cho nên trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Vì không muốn để lại ấn tượng xấu với Thái Sơ Hồng, hắn giải thích một tiếng: “Hồng trưởng lão, khi ta hỏi mượn Cấm Đạo Hoàn, hắn từng nói lời ác độc với.”
Từ Bắc Vọng lợi dụng tình hình, nói: “Ta sợ tộc huynh có động cơ thầm kín, muốn chiếm làm của riêng.”
Thái Sơ Hồng híp híp mắt, có vẻ như nguồn gốc của mâu thuẫn giữa hai người vẫn là Cấm Đạo Hoàn.
Nếu không được hóa giải triệt để, chắc chắn sẽ phát sinh nội loạn, đây là điều mà Nhật Bất Lạc không muốn nhìn thấy.