Nếu không thể đạt được những mục tiêu nhỏ, ngươi dựa vào đâu có thể thống trị hàng vạn tinh vực?
Thái Sơ Hồng nhìn chằm chằm tên tiểu bối này, cuối cùng vẫn nuốt đắng chát xuống cổ họng.
Kinh hỉ qua đi, kinh hãi nối tiếp...
Bất kể như thế nào đi nữa, Thái Sơ Bắc Vọng đã bảo vệ vinh quang của Nhật Bất Lạc, phong thái cao ngạo cùng dũng khí của hắn thậm chí còn vượt ra tinh thần của Nhật Bất Lạc.
“Hai trăm năm về sau, vẫn là nơi này.”
Đế Nhai bễ nghễ nhướng mày, tựa như tại đang quan sát con mồi, suy nghĩ xem nên bắt đầu cắn xé từ đâu.
...
...
Không gian băng giá hư vô
Chiếc quan tài pha lê hiện đang trống rỗng, Hoàng Như Thị trần truồng đứng sừng sững trên đỉnh băng sơn, thân hình trắng nõn hòa quyện với những bông tuyết.
Bà ta nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong mảnh vỡ, sững sờ thật lâu rồi biểu hiện ra vẻ mặt không thể tin được: “Hắn ta lúc nào cũng cuồng bạo như thế sao?”
Tên con rể hờ này đã làm mới lại nhận thức của bà hết lần này đến lần khác.
Hắn không hiểu rõ sự chênh lệch sao?
Khẳng định rất rõ ràng.
Nhưng hắn ta đã bày ra sức mạnh bất khuất trước hàng vạn con mắt, đồng thời cũng chứng tỏ sự tự tin đã đi sâu vào xương tủy của mình!
Nói thật, tên nhóc này rất có mị lực, chẳng trách có thể thu phục Cẩm Sương, một người vốn lãnh đạm và kiêu ngạo đến cực hạn.
Khoé mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp, nàng thận trọng nâng cằm lên.
Trong nháy mắt, một tia dịu dàng khó nhận thấy trong ánh mắt của nàng đột nhiên biến mất.
Trong mảnh vỡ, chó săn đang đứng chắp tay, bày ra thần sắc kiêu ngạo quật cường, cất cao giọng nói: “Hoàng Cẩm Sương, ta chờ ngươi đến giẫm ta.”
“Hi vọng ngươi giẫm chết ta!”
Biểu cảm của Hoàng Như Thị trở nên đặc sắc đến mức khó có thể diễn tả bằng lời.
“Tiện nhân!”
Đệ Ngũ Cẩm Sương hạ đôi lông mi hình quạt xuống, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Đây là lần đầu tiên ngươi gọi trực tiếp tên của bản cung, bộ dáng có vẻ như tràn trề tự tin.
“Còn có thể liếc mắt đưa tình như vậy sao?”
Hoàng Như Thị sốc đến mức không thể giải thích được, tình yêu của hai tên biến thái này quả nhiên kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.
Kể từ khi Hồng Mông mới bắt đầu khai thiên lập địa đến nay, phương thức tán tỉnh như thế này quả thực độc nhất vô nhị!
Ai nấy đều có thể tưởng tượng được, hai người đối đáp với nhau từ khoảng cách hàng vạn tinh tực, thanh âm vang vọng khắp vũ trụ thiên hà, ghi sâu vào tâm trí của mọi sinh linh.
Bầu không khí lãng mạn độc đáo này có thể duy trì dư vị về lâu về dài a!
...
...
“Ta muốn điên luôn rồi!”
Từng ngôi sao này đến ngôi sao khác, lồng ngực của hàng vạn sinh linh gần như nổ tung, tim đập dữ dội như trống trận!
Tên nam nhân này vừa phát ra thanh âm đinh tai nhức óc, khẳng khái tuyên chiến với Hoàng Cẩm Sương!
Nếu Đế Quý Diệt so với mặt Đế Nhai tựa như loài sâu kiến, thì Đế Nhai lại không có ý nghĩa gì khi so với Hoàng Cẩm Sương.
Giống như từng đợt bọt nước trong kỷ nguyên trường hà, hết con sóng này làm lu mờ con sóng kia, đặc sắc đến tột đỉnh!
Thái Sơ công tử không chỉ khiêu khích Đế Nhai, còn tạo ra một đòn công kích mạnh mẽ nhắm vào Hoàng Cẩm Sương!
Ngươi muốn săn ta?
Hoan nghênh!
Phong thái liều lĩnh và không biết sợ hãi của Thái Sơ công tử đã thỏa mãn tĩnh trí tưởng tượng của hàng trăm triệu sinh linh!
Sợ cái gì chứ?
Cũng chỉ một cái mạng thôi!
Cho dù có chết thì cũng phải chết oanh oanh liệt liệt, chi bằng huyết dịch của ta tung tóe khắp vô số kỷ nguyên, răn dạy thế hệ mai sau nhớ mãi không quên!
Một bầu không khí im lặng chết chóc bao trùm Vương Quan Cổ Tinh.
Dù thế nào đi nữa, nam tử trẻ tuổi này đã để lại ấn tượng không thể phai mờ đối với nhiều cường giả Chí Cao bất hủ đang có mặt tại đây.
Dưới sự chứng kiến của hàng triệu người, thân ảnh nam tử áo trắng chậm rãi biến mất trong ánh nắng vàng kim rực rỡ.
“Hoặc là vĩ đại, hoặc là hủy diệt, ta sinh ra không để chấp nhận tầm thường.”
Một giọng nói trầm bổng nhẹ nhàng, nhưng lại nương theo đạo vận hùng tráng, liên miên như từng cánh hoa đại đạo rủ xuống thế giới.
Hình tượng trong mảnh vỡ truyền khắp hàng vạn tinh vực, vô số người đều chấn động mãnh liệt, suýt chút nữa nghe được thanh âm đại đạo.
Sao lời tuyên bố này lại mênh mông hùng tráng đến thế?
“Không chấp nhận sự tầm thường...”
Hàng trăm triệu sinh linh lệ nước mắt lưng tròng, quả thực là giống đang trần thuật lịch trình mưu trí của mình.
Tất cả bọn hắn đều là những con kiến nhỏ bé như hạt bụi, một khi tinh vực nổ tung, tính mạng bọn họ cũng bị thổi.
Chấp nhận số phận sao?
Không đời nào!
Bất luận kẻ nào cũng không có đủ tư cách để cho ta nghển cổ đợi giết!
Một khi mộng tưởng đã thành hình, sẽ vĩnh viễn không bao giờ tan tành, vĩnh viễn không bao giờ bị phá hủy.
Thái Sơ công tử chính là ngọn hải đăng của bọn hắn, luôn tỏa sáng lấp lánh, chiếu rọi con đường trường sinh của bọn hắn!
Gần như cùng lúc, các mảnh vỡ của hàng trăm triệu ngôi sao biến mất.
Kết thúc!
Vô số người vẫn chưa thể tỉnh lại sau cơn bàng hoàng.
Hôm nay, Thái Sơ công tử chắc chắn là ngôi sao sáng nhất trong vũ trụ thiên hà, trong vô số kỷ nguyên thời gian.