Nếu chư thiên vạn vực có hot search, hắn chắc chắn sẽ chiếm vị trí đầu bảng.
Chiến tích giết được bảy cổ thần đã khiến hắn đủ nổi tiếng rồi, lão đại còn muốn thêm dầu vào lửa, cái tên Thái Sơ Bắc Vọng càng vang dội đến mức rối tinh rối mù.
Một tinh vực mà có hàng trăm triệu sinh linh, mà tiên giới lại có hàng trăm triệu tinh vực, âm thanh ngưỡng mộ đếm không hết, đi đến đâu cũng bị chú ý đến đó, thật sự phiền phức vô cùng.
Sau một năm nguội lạnh, Từ Bắc Vọng đi ngang qua tinh vực điện Truyền Tống vẫn có thể nghe thấy nghị luận về hắn.
Vừa trở lại tổ địa.
Một con Ô Kim Thần Điểu lộng lẫy bổ nhào xuống chỗ ắn, đôi mắt to tròn nở rộ hào quang vàng kim, cất giọng non nớt nói: “Thái Sơ công tử, có người đang đợi ngươi.”
“Hửm?”
Từ Bắc Vọng khẽ cau mày, lập tức đứng trên lưng nó, băng qua tiên vũ (mưa tiên) hàng trăm vạn trượng.
Để có đủ tư cách bái phỏng tổ địa Nhật Bất Lạc, thân phận của đối phương chắc chắn không đơn giản. Người bình thường hoặc dù là cường giả Tranh Độ cũng phải dừng bước ở đại điện truyền tống của tinh vực.
Trong cung điện nguy nga trên đỉnh mây, một bóng người vẫn đứng lặng thinh trong làn sương mù ma khí lượn lờ.
Một nữ tử có dung mạo yêu dị, con ngươi đen kịt không có tròng trắng, vầng trán có một ấn ký ẩn chứa một vòng xoáy trầm luân, một nửa toát ra ánh sáng sặc sỡ, một nửa là khói đen âm trầm.
Chín nô bộc nữ nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh, cảm thấy áp lực cực lớn.
Thiên kiêu hàng đầu của Nhất tộc Ám Duệ, Bất Vị Ma đứng thứ bốn mươi chín trong bảng Vấn Đỉnh, Cổ Thần cấp chín đỉnh phong, chỉ cần đi ra Phong Đế Thiên Thê thì sẽ trở thành Đại Đế.
Cũng có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Bất Vị Ma, nàng không chỉ là phôi thai thiên đạo, mà còn sở hữu thể chất Tiên Ma, chiến lực cực kỳ khủng bố.
Nàng ta không quen không biết công tử, vậy mục đích chuyến đi lần này là gì?
“Dâng trà.”
Một giọng nói ấm áp vang lên từ cách xa hàng triệu dặm, nam tử áo trắng hoa lệ đứng chắp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn ma nữ quỷ dị trước mặt.
Đám nữ bộc nhanh chóng đi hái những lá trà tươi mát nhất, tự tay pha ra hai chén trà xanh phảng phất hương thơm.
“Mời.”
Từ Bắc Vọng cầm trong tay chén trà, thong thả nhấm nháp vài ngụm, nhưng trong lòng lại chìm vào trầm tư.
Nói đến đây, hắn cũng coi như khá am hiểu Nhất tộc Ám Duệ.
Tà ma Ma Quật ở Cửu Châu không phải là huyết mạch hỗn tạp Nhất tộc Ám Duệ hay sao, hay còn gọi là thứ tà ma phế phẩm.
Về phần Nhất tộc Ám Duệ của tiên giới, bọn họ chính là thế lực hàng đầu, gần sánh ngang với Thần tộc hoàng kim.
Tộc nhân sinh hoạt ở Táng Ma Uyên, một vùng đất vô danh bị phong ấn.
Hầu hết hai trăm người đứng đầu trong bảng Vấn Đỉnh đều đến từ các Thần tộc Hoàng Kim, mà ma nữ trước mắt này có thể xếp hạng bốn mươi chín. đây chẳng phải là minh chứng thể hiện sức mạnh tiềm ẩn của Ám Duệ Nhất Tộc ở một khía cạnh nào đó sao?
Sau một lúc im lặng, Bất Vị Ma từ từ lên tiếng: “Tộc nhân Ám Duệ phát hiện ra vết tích Minh khí trên chiến trường, cho nên phái ta đến tặng ngươi một món thần vật.”
Giọng nói của nàng ta khàn khàn ảm đạm, giống như vết rỉ loang lổ của đồ sắt.
Ánh mắt của Từ Bắc Vọng không có một tia gợn sóng, hắn bắt đầu phân tích chi tiết câu nói này.
Chiến trường, dĩ nhiên là nơi mà hắn đã tru sát bảy tên Cổ Thần.
Chí Cao bất hủ có thể điều tra vết tích của Cấm Đạo Hoàn, Nhất tộc Ám Duệ cũng có thủ đoạn thăm dò ra Minh khí.
Nhưng đối phương vô duyên vô cớ dâng tặng thần vật, rốt cuộc là vì sao?
“Nhất tộc chúng ta nhặt được thứ này trong kỷ nguyên trường hà.”
Bất Vị Ma nhàn nhạt mở miệng.
Đột nhiên, một cái bình sành màu xám có chu vi năm thước lơ lửng trên không, sức mạnh hủy diệt mãnh liệt trào ra.
Khiếu huyệt trong cơ thể của Từ Bắc Vọng rung động kịch liệt, hắn cảm nhận được một luồng Minh khí cực lớn, cả cơ thể như sắp hóa thành một mảnh đất thuần khiết.
“Lý do.”
Lúc này, hắn thể hiện năng lực tự kiềm chế vượt hẳn người thường của mình, bình tĩnh nói.
Không chút dao động, ung dung trầm tĩnh.
Bất Vị Ma hơi sững sờ, dường như không ngờ đối phương bình tĩnh ung dung như vậy, gần như không phát sinh bất kỳ rung động nào.
“Một thứ không thể điều động được ma khí thì chẳng khác gì phế phẩm, chi bằng tặng cho ngươi.”
Giọng nói của nàng ta vẫn tắc nghẽn khàn khàn như cũ.
Tuy nhiên, Từ Bắc Vọng không tin vào những lời chiếu lệ qua loa như vậy, nếu không biết rõ nguyên nhân thì hắn sẽ không tiếp nhận.
Thứ này cũng không phải cầm được thì có được, đối phương là Nhất tộc Ám Duệ, mặc dù vĩnh viễn không thể sánh bằng Nhật Bất Lạc, nhưng cũng sẽ không dễ dàng quỳ phục Thần tộc hoàng kim.
Bất Vị Ma im lặng một lúc rồi nói thẳng: “Vô số kỷ nguyên về trước, Nhất tộc Ám Duệ chỉ là một bộ lạc chiếm cứ một g xó xỉnh, khi sắp bị hủy diệt bởi kỷ nguyên trường hà, chúng ta được cứu sống bởi một sức mạnh thần bí.”
“Minh khí?”
Từ Bắc Vọng thuận thế hỏi.
“Đúng vậy.” Bất Vị Ma nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bình tĩnh nói: “Mặc dù không biết đối phương là người phương nào, nhưng trải qua vô số kỷ nguyên, chúng ta cuối cùng cũng tìm được một người tu luyện Minh khí.”
“Những gì còn lại lúc đó là cái hũ này. Các trưởng lão trong tộc bàn luận với nhau, tặng thứ này cho ngươi, cũng như dành cho ngươi sự ưu ái.”
Nàng nói rất thẳng thắn, không chút giấu giếm.
Thay vì trở thành phế phẩm, không bằng dùng nó để giao hảo với thiên kiêu Nhật Bất Lạc. Dù gì đi nữa, Nhất tộc Ám Duệ cũng từng nhờ ơn của người tu luyện Minh khí.