Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 467: Một trận chiến chấn động hàng vạn tinh vực, áp đảo sự khủng khiếp của Vô Cực Nhị! (3)




nàng ta mím môi, vẻ mặt nghiêm túc: “Không thể coi thường.”

Thật lâu sau nàng mới thốt ra bốn chữ.

Vô Cực Vận nhìn chằm chằm Diễn Hóa m, gật đầu nói: “Cho dù không có Cấm Đạo Hoàn trợ giúp, e là hắn cũng có thể giết được ba đến bốn Cổ Thần.”

Diễn Hóa m nhìn Vô Sinh Trọng Tiều bên cạnh, không thấy phản bác lại câu này.

Chuyện này vừa xảy ra, vô số thế hệ trước của Thần tộc Hoàng Kim đều đi đến tinh vực xảy ra trận giao chiến, sử dụng đủ loại thủ đoạn vi diệu để xem xét vết tích.

Không ít đạo thống hạng nhất, tán tu có tu vi cao cường đều tiến tới quan sát.

Đây chính là tầm ảnh hưởng mà một thiên kiêu đẳng cấp mang lại, Thái Sơ Bắc Vọng có thể làm được như vậy, chứng tỏ hắn đã được rất nhiều thế lực xem trọng rồi.

Cuối cùng, bọn họ cũng tra ra dấu vết của Cấm Đạo Hoàn, Đạo khí thứ chín mươi tám trong Khí Vật Phổ.

“Đúng là may mắn.”

Vô Sinh Trọng Tiều khẽ thở dài, thậm chí đôi mắt đỏ ngầu của hắn hiện lên một chút ngưỡng mộ.

Đây chính là thần vật mà một phôi thai thiên đạo như hắn cũng chưa từng được sở hữu, có thể không ngưỡng mộ được sao?

“Đột nhiên lại xuất hiện một tên nhóc nghịch thiên như thế, thực sự rất kỳ lạ.” Vô Cực Vận khẽ cau mày.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật bày ra trước mắt, hành động vĩ đại của Thái Sơ Bắc Vọng đã vượt xa Vô Cực Nhị lúc trước.

“Không cần quá sợ hãi, bản nguyên của hắn cũng có giới hạn, hắn ắt hẳn đã mượn bí pháp kỷ nguyên gì đó.”

Diễn Hóa m nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chung quy không phải là phôi thai thiên đạo, sự chênh lệch này đã định sẵn từ khi sinh ra rồi.

“Cũng đúng.”

Hai người kia khẽ gật đầu.

Tu vi càng lên cao càng khó khăn, chiến lực vô địch trong cảnh giới Ngụy Thần, cũng không có nghĩa sẽ giống như vậy khi tiến vào cảnh giới Đại Đế.

Nhưng bọn họ vẫn phải lưu ý người này, xem tiến triển tiếp thế nào.

Sau khi trao đổi, ba người biến mất về mỗi hướng, trở về nơi sâu thẳm trong vũ trụ để tiếp tục tu luyện, chuẩn bị cho Phong Đế Thiên Thế.

...

...

Tinh vực Linh Trạch.

Tại toà thành trì nguy nga xông thẳng tầng mây, tiếng đàn mịt mờ quanh quẩn, thụy thú che khuất bầu trời.

Băng Tuyết Cầm Cung đang tổ chức một buổi lễ lớn, các trưởng lão vô cùng kích động.

“Hừm, tại sao chỉ mới đứng trong tốp sáu mươi hai ngàn, Tiểu Vọng vốn dĩ đã giết được bảy Cổ Thần.”

Một vị trưởng lão bất mãn, vứt Tinh La Bàn ra xa.

“Những người trên tốp tám mươi ngàn, chín phần mười đều là cảnh giới Cổ Thần, còn lại đều là Thần Linh đỉnh phong, Tiểu Vọng mới chỉ là một Ngụy Thần cảnh, chẳng lẽ điều này vẫn chưa thể chứng tỏ sức mạnh của hắn sao?”

Công Nghi Sơ nghiêm trang nhìn trưởng lão, nét mặt ung dung với nụ cười đầy tự hào.

Những trưởng lão khác lần lượt gật đầu, thiên kiêu có thể tiến vào bảng Vấn Đỉnh, ai mà không thể chiến đấu vượt giới, huống hồ là tốp trăm ngàn?

Tiểu Vọng mới chỉ đạt đến cảnh giới Nguỵ Thần, nhưng hắn vẫn đứng trong tốp tám mươi ngàn bảng Vấn Đỉnh, đây đã là kỳ tích khó tin rồi!

Dựa vào thiên phú ghê gớm đến nhường này, tốc độ tăng tu vi vượt ngoài sức tưởng tượng, tốp năm ngàn, thậm chí là tốp một ngàn cũng không phải hão huyền đối với hắn!

“Khoảng thời gian ngắn ngủi đó dường như chỉ là ảo giác.”

Không ít trưởng lão xúc động, ai nấy đều nhớ rõ thiến niên tuấn tú nỗ lực tu luyện trong động ở dãy núi băng tuyết.

Hắn phát triển đến trình độ này, một cái tên có thể làm chấn động hàng vạn tinh vực, được hàng tỷ sinh linh kính mộ!

...

...

Trong không gian hư vô lạnh lẽo, đạo vận ngưng tụ thành từng bông tuyết.

Nữ tử váy tím còn xinh đẹp hơn cả tuyết trắng, mái tóc đen bóng óng ánh càng tô điểm làn da trắng nõn của nàng.

Đôi chân ngọc ngà tuyệt phẩm trần trụi đang chậm rãi đi lại, giống như một đóa hoa lan tử la, cao quý mà tao nhã.

Đôi mắt xanh lóe lên một vẻ phức tạp và tinh tế, xa xăm và bí ẩn.

“Hình như hắn không cần ta nữa rồi.”

Giọng điệu vẫn thờ ơ như mọi khi, nhưng lại ẩn hiện một chút ngỡ ngàng và bất lực.

Phải.

Không có nàng, chó săn vẫn sống tốt, hắn vừa sở hữu Cấm Đạo Hoàn, vừa giết được bảy tên Cổ Thần dựa vào sức lực của chính mình, một chuyện mà nàng chưa thể làm được.

Bóng dáng tên chó săn nấp sau lưng nàng, lúc nào cũng gọi “nương nương cứu ta”, giống như đang dần dần biến mất.

Quan tài bóng loáng lơ lửng trên băng, Phụng Như Thị đang ngủ say khẽ hé môi, nhưng cuối cùng chẳng nói gì.

Nữ nhi giống như đang lo được lo mất.

Nếu như bà nói cho Cẩm Sương biết chuyện của Vô Sinh Yếm Vãn và Thần Đồ Mộng Chi, e là nàng sẽ phát điên.

Con rể hết sức nghịch thiên, đừng nói là kinh động đến nàng, thậm chí còn kinh động cả Đạo Quân của Thất Quán Vương.

Đôi má ngọc xinh đẹp của Đệ Ngũ Cẩm Sương không chút biểu cảm, bàn chân ngọc chìm vào trong nước băng, gần như hòa vào làm một.

Cảm giác này khiến nàng rất khó chịu.

Từ lâu trước đó, nàng đã quen với việc bảo vệ chó săn, điều này thậm chí còn khắc sâu vào trong tâm trí.

Nàng tuyệt nhiên không thể thích ứng với sự thay đổi đột ngột này.

Tại thời điểm này.

“Nương nương, ti chức tìm được huyết mạch thất lạc của Thất Quán Vương rồi, nàng ta đang ở Linh giới, thiên phú cũng không tệ lắm.”

“Đúng rồi, ti chức đã vượt qua ngươi trong bảng Vấn Đỉnh rồi.”

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong đầu, Đệ Ngũ Cẩm Dương chớp mi hai lần, cố gắng kìm nén tia sáng lấp lánh nơi đáy mắt.

Đột nhiên.

Nàng cảm thấy đôi môi đỏ mọng của mình như bị chặn lại, một cảm giác sưng tấy ập đến, cả người như thể đang lâm vào khung cảnh tuyệt diệu.

Đồng tử của Đệ Ngũ Cẩm Sương lập tức trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Tiện nhân, biến thái chết tiệt!”

Sau đó, làn váy tung bay, cả người như biến mất.

“Sương Nhi, ngươi đi làm gì?”

Bên trong quan tài, giọng nói của Phụng Như Thị có chút lo lắng.

“Đi thăng cấp bảng Vấn Đỉnh, ta tuyệt đối không thể thua kém tên tiện nhân đó!”

Đệ Ngũ Cẩm Sương cất giọng lạnh lẽo như băng tan.