Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 464: Bảy đại cổ thần ôm cây đợi thỏ, thề phải giết được mục tiêu! (2)




Con thiêu thân đáp xuống đấy, bảy thân ảnh đứng sững trên đỉnh núi, ai nấy cũng đều mặc đồ đen, vầng trán mỗi người có ấn ký tương tự nhau.

Người đứng đầu là một nam tử trung niên, da mặt nhăn nheo, ánh mắt sầu não, ông ta đang mặc áo choàng màu đen thêu hai cái búa đan chéo nhau ở trước ngực.

“Làm phiền Thái Sơ công tử tu hành rồi.”

Nam tử trung nhiên cúi đầu thật thấp, đôi mắt đen ngòm ẩn chứa một cái mặt người đang gào thét.

Bảy tên Cổ Thần.

Một lúc sau, Từ Bắc Vọng dùng năng lực tự kiềm chế siêu việt của mình để lấy lại bình tĩnh.

Ánh mắt hắn không một chút dao động, bình tĩnh nói: “Chuyện gì?”

“Ke ke, có người muốn mạng của ngươi.”

Một phụ nhân có khuôn mặt đầy sẹo nở một nụ cười đáng sợ.

Đội hình sáu người còn lại cũng đột nhiên thay đổi, tạo thành một trận pháp nghiêm ngặt cổ quái.

“Mạng của ta?”

Từ Bắc Vọng nhìn nàng ta chằm chằm, mỉm cười lạnh lùng: “Các ngươi không sợ bị chôn chung sao?”

Sau đó mạnh mẽ nghiền nát thẻ ngọc.

Bảy người không hề hoảng sợ, lặng lẽ nhìn hắn.

Người phụ nhân mặt sẹo nhìn khuôn mặt tuấn tú này, lãnh đạm nói: “Mồi đủ ngon thì nhất định có cá mắc câu. Ngươi đủ mê hoặc, thì chúng ta bí quá hóa liều.”

“Chính ngươi lại tự dâng mình tận cửa, tại sao phải đến tinh vực hẻo lánh này chứ? Cơ hội tốt ngàn năm, chúng ta tuyệt nhiên không nên bỏ lỡ.”

“Săn giết thiên kiêu sáng chói của Thần tộc Hoàng Kim, cảm giác thành tựu to lớn biết bao.”

Sáu người kia vẫn không một chút biểu cảm, nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe lên một tia hưng phấn.

Bọn họ vốn dĩ là kẻ cướp ngân hà, chuyên môn trộm cắp tài nguyên ở các tinh vực để sinh sống. Đột nhiên một ngày nọ, một nhân vật khủng khiếp tìm đến bọn họ.

Ngay sau đó, đoạn ký ức liên quan đến chuyện này hoàn toàn biến mất, chỉ còn sót lại một ý niệm trong đầu.

Giết chết Thái Sơ Bắc Vọng sẽ nhận được lợi ích không tưởng, thậm chí còn có thể tiến vào cảnh giới Đại Đế.

Phần còn lại của ký ức đó, chính là Thái Sơ Bắc Vọng hiện giờ đang ở Linh giới.

Thế nên bọn họ mới ôm cây đợi thỏ, cuối cùng tìm được cơ hội thích hợp nhất.

Tinh vực hạ đẳng này gần với Linh giới, cách xa dải ngân hà, cách xa trung tâm của hàng vạn tinh vực, cho dù bậc Chí Cao của Nhật Bất Lạc có tới đây cũng cần phải tốn một ít thời gian.

Với khoảng thời gian này, bọn họ có thể giết chết tên đó trăm ngàn lần.

“Kẻ đứng đằng sau có thể cho các ngươi cái gì, Nhật Bất Lạc sẽ cho gấp đôi, ta xin thề với đạo tâm.”

Vẻ mặt của Từ Bắc Vọng vẫn không thay đổi, lời nói lạnh lùng đến mức không chút hơi ấm.

Bởi vì hắn quá mức buông lỏng, cuối cùng phải trả giá.

Bởi vì địa vị trong Thần tộc ngày càng lớn, hắn có thể được mang hai người bảo hộ cấp bậc Thiên Đế, không rời nửa bước.

Nhưng hắn là nội ứng, phải liên lạc với lão đại, cho nên không thể để người khác bám đuôi theo sau, nếu không thì sớm muộn cũng sẽ bại lộ.

Hắn thậm chí còn không mang theo chín nữ bộc bên cạnh, vốn tưởng dựa vào thân phận tộc nhân Nhật Bất Lạc thì không cần phải lo, thế nhưng bây giờ…

Không biết bản thân có thể vượt qua rào cản này được không.

“Hứa hẹn của Thái Sơ công tử rất có sức hấp dẫn… Đáng tiếc, nếu không giết được ngươi, bọn ta sẽ chết.”

Nam tử trung niên có đôi mắt chứa mặt người đang gào thét mỉm cười áy náy, cường giả khủng khiếp đó có lẽ cũng là bậc chí cao, khả năng cao là đến từ Thần tộc Hoàng Kim.

“Không bàn bạc được sao?”

Nam tử áo trắng nhẹ giọng nói.

Bảy tên Cổ Thần yên lặng một lúc, nhưng ánh mắt không những không có thương cảm, mà còn có khoái cảm mãnh liệt!

Thái Sơ Bắc Vọng là một thiên kiêu cao cao tại thượng, danh tiếng vang dội, từng biểu hiện thiên phú và khí vận xuất sắc hơn người của mình tại Bắc Cực Thú Liệp.

Tính mạng của hắn ta chính là cột mốc vĩ đại nhất trong cuộc đời bọn họ, có lẽ cũng là cơ hội duy nhất để tạo nên tên tuổi cho chính mình.

“Chiến thôi.”

Nam tử áo trắng bình tĩnh đứng thẳng, tóc vàng tung bay, biểu cảm lạnh lùng đến đáng sợ.

Bảy người sững sờ một lúc, trong hoàn cảnh sinh tử này, đối phương không những không van xin, ngược lại còn làm ra vẻ không hề sợ hãi.

Phải chăng đây chính là sức mạnh và can đảm của Thần tộc Nhật Bất Lạc?

“Không hổ là thiên kiêu của Thần tộc Nhật Bất Lạc. Ngươi thật sự đáng được kính phục.”

Lời nói thốt ra từ trong đáy lòng của người phụ nhân mặt sẹo, lập tức bắt đầu vận chuyển thần lực trong cơ thể.

Trên Nguỵ Thần còn có Thần Linh, còn Cổ Thần đối diện với Ngụy Thần, giống như một tráng sĩ đang nhìn xuống đứa trẻ tay không tấc sắt, chênh lệch cực kỳ lớn.

Lúc trước, khi Vô Cực Nhị vẫn còn là Ngụy Thần đỉnh phong, hắn cũng phải liều hết sức lực cũng chỉ giết được bốn Cổ Thần.

Nhưng Vô Cực Nhị vốn dĩ là người thứ hai trong bảng Vấn Đỉnh, là nhân vật mà trong hàng vạn tinh hà này ai ai cũng biết, tương lai còn hơn cả Đạo Quân!

Nam tử trẻ tuổi trước mắt này, cho dù có tài giỏi xuất sắc, thì so với Vô Cực Nhị mà nói, hắn chưa tạo nên trò trống gì?

Bảy vị Cổ Thần nhanh chóng vận chuyển thần lực, thần quang cuồn cuộn bao trùm hư không, phủ xuống như một cái cối xay hủy diệt.

Bọn họ muốn dùng một chiêu để nghiền nát thiên kiêu Thần tộc Hoàng Kim!

Bạch bào tóc vàng tung bay như thác, ánh mặt lạnh lùng đáng sợ.

Những giọt tinh huyết màu vàng bao quanh cơ thể, thiêu rụi hết sức mạnh đạo pháp đang bạo phát.

“Cùng đường bí lối.”

“Sớm như dự đoán, Tần Cơ Tần Ly, hai huynh đệ các ngươi đối đầu với đạo pháp bổn mệnh của Nhật Bất Lạc.”

Nam tử trung niên như phát ra tiếng thét chói tai, cấp tốc ra lệnh cho hai huynh đệ sinh đôi kia.

Hai người sử dụng tạo hóa tiên khí, tấn công đến tận cùng tinh vực trong ngọn lửa đang sôi sục.

Một vầng Đại Nhật khổng lồ quét qua, hỗn độn chìm nổi, kim quang chiếu sáng khắp tinh vực, trật tự thần quang có thể làm cháy rụi tất cả.