Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 461: Đạo khí, thiếu nữ (2)




Một lão giả đội vương miện lên tiếng chào hỏi, ngữ điệu không lạnh không nhạt, cũng chẳng có ý vị cung kính là bao.

Ông ta đang ở cảnh giới Thần Linh, còn cường giả Cổ Thần trở lên không thể vào được Linh giới, tu vi của nam tử trẻ tuổi tuấn tú trước mắt ắt hẳn cũng không cao hơn hắn là bao.

Sắc mặt Từ Bắc Vọng không chút biểu cảm, hắn tùy ý đánh ra một chưởng, một làn sóng màu vàng xuất hiện trong hư không, cự quyền càn ngang dọc.

Lão giả đội vương miện run rẩy cả người, toàn thân phát ra tiên mang lấp lánh, cự kiếm vụt ra, kiếm khí quét ngang chín vạn dặm.

Răng rắc.

Cự kiếm giống như tờ giấy mỏng manh, bỗng chốc vỡ tan thành từng điểm sáng.

“Không thể nào…”

Lão giả kinh hãi tột độ, vẻ mắt bình tĩnh khi nãy bỗng chốc biến thành hoảng sợ, ông ta còn chưa kịp đưa át chủ bài ra chống cự thì cự quyền mang theo sức mạnh của hàng vạn ngôi sao đã ập xuống.

Phập…

Huyết nhục của lão giả quấn quanh thành một dải, nguyên thần đang cố sức chạy trốn cũng lập tức tan thành mây khói sau khi tiếp xúc với hào mang màu vàng.

Một bầu không khí tĩnh mịch bao trùm!

Giống như một khu mộ lạnh giá!

Phút chốc, hàng vạn tu sĩ tái mét mặt mày, trái tim giống như đang bị bóp chặt bởi một bàn tay vô hình nào đó, ai nấy đều quỳ xuống đất trong vô thức.

Một vị thần minh được hàng vạn người kính mộ, vậy mà lại bị nghiền nát giống như một con kiến.

Quả thật là khủng khiếp!

Tất cả mọi người đều biểu lộ ánh mắt ngưỡng mộ, đồng thời cũng sợ hãi thượng sứ sẽ hủy diệt thế giới này trong cơn nóng giận!

Sở Tiêu Diệt sững sờ hồi lâu, nội tâm dâng tràn cảm giác kính vọng mãnh liệt đối với tiền bối.

Tuy hắn không biết gì, nhưng lão giả đó rõ ràng là người dẫn đầu. Người có thể trở thành thủ lĩnh của hàng vạn tu sĩ, tu vi của ông ta đâu thể yếu ớt như thế?

Sau đó thì sao?

Tiền bối chỉ vẫy tay, đối phương hoàn toàn nghiền nát, sức mạnh đúng là đáng kinh ngạc!

“Ngươi cũng vào núi, đi tìm kiếm cơ duyên đi.”

Giọng nói vẫn bình thản.

“Tuân lệnh!”

Sở Tiêu Diệp mạnh mẽ đáp lại, căn bản không cần suy nghĩ.

Theo như hắn thấy, tiền bối hẳn là đang mài giũa hắn, đây là vinh hạnh đến cỡ nào chứ?

Sở Tiêu Diệp cẩn thận từng bước bước xuống chiến xa, nhưng vẫn chưa quen với sức mạnh trong cơ thể, hắn loạng choạng vài bước rồi ngã khuỵu xuống đất.

Cảnh tượng này gượng gạo buồn cười vô cùng, nhưng lại chẳng ai ở đây dám mở miệng chế nhạo, vì hắn ta đó chính là tùy tùng của thượng sứ!

Mặt mày Sở Tiêu Diệp trở nên đỏ bừng, cảm thấy mình không biết nên chui vào cái hố nào cho bớt nhục.

“Sở Tiêu Diệp, ngươi phải cố lên, không thể khiến tiền bối thất vọng được!”

Hắn âm thầm khích lệ bản thân, lập tức thử vận chuyển tiên lực, hóa thành một tia sáng màu hồng rồi tiến vào Đệ Cửu Sơn.

“Các ngươi cứ tuỳ ý đi.”

Giọng nói uy áp vang lên.

Nghe vậy, không ít tuổi trẻ cấm kỵ khúm núm vâng lời, sau đó ngước nhìn lên hư không rồi thử bước vào, thấy không sao thì nhanh chóng bay vào trong Đệ Cửu Sơn.

Sau đó, tất cả thiên kiêu đều cung kính hành lễ, rồi mới tiến vào cửu sơn tìm kiếm cơ duyên, có một số nữ tử còn quay đầu lại để nhìn thêm một lúc.

Thượng sứ tuấn tú này đã thỏa mãn mọi ham muốn của họ đối với người khác phái.

Trên đời này thật sự có người hoàn mỹ như vậy sao?

Từ Bắc Vọng chắp tay đứng thẳng, ánh mắt không chút dao động, lặng lẽ chờ đợi thành quả của chuột tầm bảo.

Nhân lúc rảnh rỗi, hắn lấy Thận Lâu óng ánh ra để luyện hóa.

Hi vọng Bạch a di không cố ý phóng đại tác dụng của

Cành cây ngọn cỏ từng trôi dạt trong kỷ nguyên trường hà này, vừa tiến vào trong cơ thể, toàn thân đã dâng trào một vùng biển hỗn độn vô cùng vô tận.

Hàng ngàn dị tượng gào thét ào tới, cổ thụ kỷ nguyên màu vàng đâm thẳng lên trời, bao trùm khắp dải ngân hà, các nhánh cây sinh ra đạo tượng vô tận, vầng Đại Nhật chói lọi bị ẩn vào bên trong.

Cảnh tượng chấn động này khiến hàng vạn tu sĩ im như thóc, đồng tử cũng co rút lại.

Sách cổ cũng không dám ghi lại như vậy, vậy mà bọn họ lại có phúc được nhìn tận mắt?

Chẳng lẽ vị thượng sứ này đang quan sát vạn cổ, trên cả luân hồi sao?

Dòng song thời gian cuồn cuộn không ngừng lại như đang phi nhanh dưới chân, giống như chư thiên vạn giới đều đang quy tụ ở nơi này.

Càn khôn chấn động, trời long đất lở, tiên khóc đế sầu… muôn kiểu tuế nguyệt chiếu.

Bỗng chốc, mọi người đều có ý nghĩ nguyện chết vì hắn, cam tâm trở thành tín đồ trung thành của sự tồn tại vĩ đại này.

Dị tượng khủng khiếp kéo dài rất lâu, thần thổ màu tím nổi lên dưới gốc cổ thụ kỷ nguyên, từng đóa hoa đại đạo rơi xuống.

Nam tử áo trắng từ từ mở mắt ra, đôi mắt xanh biếc giống như dải ngân hà nối liền nhau.

Chỉ dựa vào Thận Lâu, thành quả của chuyến đi lần này cũng.

Sau khi luyện hóa xong, tu vi của hắn đạt đến Ngụy Thần đỉnh phong, trước đây là Ngụy Thần trung phẩm đỉnh phong, vượt hơn trọn vẹn một cấp rưỡi.

Nếu tu luyện bình thường, cho dù thần tộc có cung cấp tiên dược hoàn mỹ và trái Đạo Quả của Tiểu Thế Giới không giới hạn, thì hắn cũng tốn ít nhất ba mươi năm.

Tiết kiệm được ba mươi năm quý giá, sao lại không vui cho được?

Trước khi Phong Đế Thiên Thê kết thúc, hắn lại có thêm vốn liếng để ứng phó rồi.

Từ Bắc Vọng nhìn quanh nơi này, chuẩn bị săn giết vài khí vận chi tử, dù sao cũng rảnh rỗi không làm gì.

Đột nhiên.

Hắn chú ý đến một thiếu nữ, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc khó mà che giấu.