Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 460: Đạo khí, thiếu nữ (1)




Thông qua một luồng khí tức này, Từ Bắc Vọng dễ dàng biết được quá khứ trước đây của tên Sở Tiêu Diệp.

Sở Tiêu Diệp, cái tên này rất ngầu nhỉ.

Từ nhỏ, hắn ta đã là một kẻ vô dụng, khí hải tan tành, cơ thể tựa như một cái đồng hồ cát, không thể trở thành một bồn chứa, khiến linh khí bị rò rỉ ra khắp nơi, đương nhiên không thể tu luyện.

Nhưng cho dù như thế, khí vận của người này vẫn thể hiện ở một khía cạnh khác…

Chính là đánh trận.

Sở Tiêu Diệp xông pha chiến trường từ năm mười ba tuổi, vì sợ chết nên giả làm xác chết, ai ngờ hắn lại nằm ngay cạnh xác tướng quân nước địch, dễ dàng lượm được công lao.

Sau đó, Sở Tiêu Diệp còn được thăng hiệu úy, dẫn dắt một tiểu đội kỵ binh. Phe địch phát sinh nội chiến mà tàn sát lẫn nhau,hắn lại lượm được chiến công giết năm ngàn người.

Khi Sở Tiêu Diệp trở thành tướng quân thống lĩnh một vạn binh mã, hắn đang trên đường tấn công thì bắt gặp một tu sĩ tình cờ ngang qua, người này tiện tay đàn áp phần lớn quân địch giúp hắn, Sở tướng quân đại thắng trở về.

Cái gì mà sơn mạch đổ nát, cái gì mà kẻ địch lạc đường, thậm chí mảnh vỡ ngôi sao trôi dạt trong Linh giới cũng tình cờ đập chết hai mươi vạn quân địch. Suy cho cùng, chưa có chuyện quái lạ nào mà chưa từng xảy ra…

Ầm ầm ầm!

Từng tiếng từng tiếng động lớn vang lên, hào quanh xông lên bầu trời, một luồng khí tức hỗn độn trút xuống, tiên khí ngưng tụ lại một khối, tạo thành những hiện tượng kỳ lạ.

Sở Tiêu Diệp sững sờ trên tầng mây, hắn nhẹ nhàng tung ra một cú đấm, một dãy núi vỡ ra thành bột mịn.

“Đây…”

Phập.

Bỗng chốc, Sở Tiêu Diệp lệ rơi đầy mặt, hắn kích động quỳ xuống đất, run rẩy nói: “Cảm ơn tiền bối, tại hạ…”

Sở Tiêu Diệp nghẹn ngào đến không nói nên lời, phấn khích đến mức suýt ngất xỉu, đây là sức mạnh đáng sợ của một người tu đạo sao?

“Ngươi là tiên nhân, tuổi thọ mấy vạn năm.”

Một giọng nói mờ mịt truyền đến, một nam tử áo trắng đứng sừng sững trước mặt hắn, bình tĩnh nhìn hắn.

Một cây tiên dược vũ hoá có thể hỗ trợ người phàm xoá bỏ phàm thể, đạt tới cảnh giới Nhân Tiên.

“Mấy vạn năm…”

Nội tâm của Sở Tiêu Diệp không ngừng chấn động, hắn liên tục dập đầu: “Tiền bối, vãn bối vô cùng cảm kích đại ân đại đức của người.”

Hắn sắp bị món quà ông trời ban tặng làm cho choáng váng đầu óc rồi.

“Đứng lên đi.”

Từ Bắc Vọng nhàn nhạt nói.

Tên này đích thị là chuột tầm bảo xuất sắc, sau khi đi đến Đệ Cửu Sơn, ngươi chắc chắn sẽ tìm thấy thần vật quý báu này.

Sở Tiêu Diệp ôm tâm tư muốn tận mắt thấy ý chí thiên đạo, cẩn thận ngẩng đầu lên.

Sau khi vừa chuyển dời tầm mắt, hắn càng thêm chấn động!

Đôi mắt sâu thẳm dường như ẩn chứa tinh hà vạn cổ vô biên vô tận đang phản chiếu năm tháng.

Khí chất thần thánh đó, ngay cả thế giới trước mắt cũng ảm đạm đi.

Đây chính là một sự tồn tại vĩ đại!

Trên hư không, một cỗ chiến xa ầm ầm lao tới, Sở Tiêu Diệp đứng nghiêm trên đó, dáng vẻ ngơ ngác nhìn xuống phong cảnh dưới mặt đất.

Cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể tin được những chuyện vừa xảy ra, nếu không phải đã cảm nhận được sức mạnh của mình, hắn còn tưởng mình đang nằm mơ.

Hắn vốn chỉ là một con kiến thấp bé, đột nhiên trở thành tiên nhân cao cao tại thượng, sở hữu vô số quyền năng huyền diệu khó bề tưởng tượng.

Tất cả đều là do tiền bối ban tặng!

Sở Tiêu Diệp cũng không biết bản thân hắn có tài đức gì mà lại gặp được một bậc vĩ đại thiện lương như thế.

“Đời này, người chính là ân nhân lớn nhất của ta, dù có đi chết vì người, ta cũng sẵn lòng!”

Sở Tiêu Diệp thầm thề nguyện trong lòng, hắn tuyệt đối không thể khiến tiền bối thất vọng!

….

….

Tại một ngọn núi cổ nguy nga vĩ đại nối dài giữa bầu trời, hàng trăm vạn dặm xung quanh không một ngọn cỏ nào, hình dạng đỉnh núi không ngừng biến đổi, tầng tầng lớp lớp dị tượng xuất hiện liên miên.

Tiếng chim muôn thượng cổ như tiếng bổ cây, thần thú mình chim đầu rồng ngâm nga từng khúc đạo âm, nơi đây chính là thánh địa Đệ Cửu Sơn!

Lúc này, liễn xa chiến thuyền che khuất bầu trời, các thế lực lớn đều quy tụ tại đây, tính ra có tới hàng vạn sinh linh.

Cách một khoảng thời gian, Đệ Cửu Sơn sẽ phun trào cơ duyên, tiên dược tiên thảo, cùng với các loại tài liệu luyện khí.

Thế là, các thế lực đã cùng nhau thống nhất một quy củ, duy chỉ có tuổi trẻ cấm kỵ mới có tư cách xông vào nơi này.

Cái gì gọi là tuổi trẻ cấm kỵ, đương nhiên là các thiên kiêu sáng chói của các đạo vực rồi, tu vi ít nhất cảnh giới Địa Tiên trở lên, thậm chí còn có cường giả Thiên Tiên.

“Bắt đầu thôi.”

Một cụ già đội vương miện bình tĩnh nói.

Lập tức, mấy tên tuổi trẻ cấm kỵ bước vào Đệ Cửu Sơn, tìm kiếm cơ duyên thuộc về mình.

Nếu chết trong đó, thì chính là số mạng của mình, con đường trường sinh vốn rất tàn khốc. Nếu không trải qua gian nan, làm sao có thể đạt đến Tiên giới?

Ngay lập tức.

Một luồng khí tức dồi dào xuất hiện giữa không trung, một nam tử áo trắng sang trọng đứng hiên ngang ở đó, bình tĩnh nhìn xuống mọi người.

Chiến xa đi theo phía sau, mặc dù Sở Tiêu Diệp đã tạo nên nhiều chiến công hiển hách, nhưng hắn vẫn bị dọa đến mức sắp không đứng vững.

Đây là lần đầu tiên hắn trở thành người tu luyện, đối diện trực tiếp với hàng trăm vạn tu sĩ, nếu không sợ hãi thì đích thị là dối trá.

Nhưng nghĩ đến tiền bối, hắn lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt lóe lên một vẻ tự hào nhưng có phần dè dặt.