Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 459: Thiếu niên, ngươi muốn mạnh lên không?




Giống như một tiếng sét từ trời xanh, dáng người cao thẳng của Tư Mã Tuấn lập tức khom xuống, ánh mắt kinh hãi đến cùng cực!

Hắn đầu choáng mắt hoa, nội tâm phát sinh ra một cảm giác tuyệt vọng và nhục nhã khó tả.

Nhật Bất Lạc vĩ đại!

“Tôn thượng, chuyện hôm nay là do tại hạ lỗ mãng, tại hạ có mắt không tròng, ngài tuyệt đối không nên trách tội.”

Tư Mã Tuấn khuỵu xuống, sắc mặt tràn đầy kinh hãi.

Trước giờ, hắn vẫn luôn tự hào thân phận kiếp trước là cường giả Tranh Độ hai bước, đám thuộc hạ Thiên Đế dưới trướng cũng không ít hơn chục người.

Nhưng thân phận đáng tự hào này lại chẳng là cái rắm gì khi so với Thần tộc Hoàng Kim!

Bốp!

Bốp bốp!

Hắn tát cho mình hai cái bạt tai thật mạnh, khuôn mặt sưng vù ửng đỏ.

Lồng ngực của trưởng lão mặc áo đuôi phượng khẽ phập phồng, không phải Tuấn Nhi ngươi đã bảo ta cho hắn một bạt tai đó sao…

Nàng vội vàng quỳ xuống đất, hoảng sợ đến mức cả người run lên không ngừng, giống như cơn run rẩy lúc cao trào.

“Lại không thú vị rồi.”

Từ Bắc Vọng có vẻ hơi thất vọng, bước từng bước về phía hư không.

Tư Mã Tuấn vừa nghĩ mình đã thoát được một kiếp, còn chưa kịp vui mừng thì Đại Nhật bỗng phát ra ánh sáng chói lọi, cả người hắn hóa thành bột mịn trong chớp mắt, hình thần đều tiêu tan.

Một tòa lầu óng ánh nổi lên, cỏ mọc um tùm ở dưới đáy, mỗi một cây trụ đều ẩn chứa đạo vận vô thượng, sức mạnh quy tắc đại đạo vận chuyển dữ dội.

Thận Lâu bay về phía người áo trắng, Đại Nhật dần dần biến mất.

“Cung tiễn thượng sứ!”

“Cung tiễn thượng sứ!”

Những giọng nói run rẩy đều đều, mọi người trong Hồn Thiên Cung thở ra từng hơi nặng nề như được thả lỏng.

...

...

Một thế giới bị vứt bỏ phổ thông.

Mưa dầm rả rích, sương máu bốc lên, hài cốt tứ chi vương vãi khắp đất vàng sa mạc, lá cờ nhuốm máu nằm rải rác, từng con dã ưng đang gặm nhấm đầu lâu còn vương lại chút máu thịt.

Trong không khí bao trùm mùi hôi thối nồng nặc, đại quân e sợ phát sinh bệnh dịch, cho nên bắt đầu gom xác rồi châm lửa đốt cháy.

Một toà tháp canh di động, lá cờ tung bay phấp phớt

Bên dưới lá cờ, một thanh niên vạm vỡ trong bộ áo giáp vàng đen, ánh mắt cương nghị kiên định, toàn thân phát ra sát khí thoang thoảng.

Các tướng sĩ nhìn theo bóng lưng đó, bọn họ cũng không biết dùng lời nào để diễn tả cảm xúc trong lòng.

Sở tướng quân lại tạo ra chiến tích bất hủ! Một chương sử thi anh hùng lừng lẫy!

Dẫn theo mười vạn binh sĩ chinh chiến sa trường, sau đó đánh bại năm mươi vạn quân địch bất chấp sự chênh lệch quân số, xua đuổi sói và ăn thịt hổ, một trận chiến định thiên hạ!

“Chiến thần!”

Đột nhiên, một vị tướng quân vô cùng kích động, vung vẩy thanh trường thương trong tay lên.

“Chiến thần, chiến thần!”

Nhất thời, thanh âm hùng hồn như biển lớn vang vọng tứ phương, các binh sĩ đều thán phục ngưỡng mộ, toàn thân sôi trào nhiệt huyết..

“Chiến thần sao?”

Sở chủ soái ngẩn ngơ, đột nhiên thở dài một tiếng.

Tuổi thọ của hắn còn chưa tới một trăm tám mươi năm, chiến thắng tất cả thì được cái gì chứ, hắn vốn là một tên phế vật không thể bước vào con đường tu tiên.

Đột nhiên.

“Thiếu niên, ngươi muốn mạnh lên không?”

Một giọng nói trầm tính đầy uy lực vang lên trong hư không.

Nghe được câu này, đôi mắt của Sở Tiêu Diệp bỗng chốc trợn to, có chút không dám tin tưởng vào giác quan của mình.

“Là ai?”

“Ai đang nói?”

Hắn đột nhiên hét lên, kinh ngạc nhìn xung quanh, ánh mắt quét qua chiến trường hoang tàn.

Tuy nhiên, ngoài hắn ra, tất cả tướng sĩ dưới trướng đều ngơ ngác.

Sở Tiêu Diệp trầm mặc hồi lâu, nuốt cục đắng trong cổ, trầm giọng nói: “Không có gì.”

Bản thân hắn quá khao khát sức mạnh, cho nên xuất hiện ảo thính.

“Thiếu niên, ngươi muốn truy đuổi trường sinh, trở thành sự tồn tại được vạn người kính trọng không?”

Giọng nói không hề có chút cảm xúc, huyền diệu lại thần bí, giống như chúa tể vĩ đại đang nhìn xuống hàng vạn chúng sinh.

Thanh âm lần này truyền đến rất rõ ràng, khiến Sở Tiêu Diệp vô cùng kích động, hắn không hề bị ảo giác.

Chẳng lẽ, hắn được vận mệnh chiếu cố, gặp được một một cường giả hùng mạnh, sau đó được chỉ điểm, từ đó một bước lên mây?

Những truyền thuyết ghi chép trong sách cổ vậy mà lại xảy ra với hắn?

Đương nhiên, hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn, tiến vào thế giới tu đạo tuyệt vời, từng bước leo lên cao hơn, sở hữu tuổi thọ miên trường.

Nhất định phải nắm bắt cơ hội thay đổi vận mệnh ngàn năm hiếm gặp này!

Hắn là một người phàm bình thường, có đại nhân vật nào mà có âm mưu với hắn

được chứ?

“Tiền bối, ta muốn, ta muốn mạnh hơn!”

Hắn cởi bỏ bộ giáp chiến thần, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn lên bầu trời.

“Bước vào cánh cửa này, tiên phàm vĩnh cách.”

Khi giọng nói thanh tao vang lên, một cánh cổng lấp lánh kim quang hiện ra sừng sững bên cạnh Sở Tiêu Diệp.

Hắn hít một hơi thật sâu, giống như đang cược một vố, được ăn cả ngã về không, không hề do dự mà bước vào trong cánh cửa.

Vô số thú bay chiếm cứ tầng mây, một cánh hoa tựa như anh túc xuất hiện giữa tiên hà ngùn ngụt, sau đó chậm rãi rơi vào miệng Sở Tiêu Diệp.

Nam tử áo trắng chắp tay đứng thẳng ở nơi xa xa, nụ cười có chút ý vị sâu xa.

Sau khi vượt qua hàng ngàn đạo vực, hắn cuối cùng tìm được một khí vận chi tử.

Hơn nữa, người này còn không phải là một khí vận chi tử bình thường, ánh sáng lá cây khí vận tràn trề đến mức tạo thành một dòng sông chảy xuôi, gần như áp đảo 80% tộc nhân Thần tộc Hoàng Kim.