Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 458: Có chút ám ảnh với việc tỏ ra trang bức (3)




Từ Bắc Vọng nói một cách chân thành.

Hắn khẳng định không cần nâng cao tốc độ tu luyện, cổ thụ kỷ nguyên có thể gia trì gấp mười lần, hắn cần gì phải muốn một “phiên bản ăn mày” chứ?

Mà tính năng trực tiếp đột phá cảnh giới, hắn khó có thể chống lại cám dỗ nhường này.

Huống hồ trong Linh giới không có Cổ Thần, người có tu vi cao nhất cũng chỉ kề cận cảnh giới Thần Linh. Dù không ỷ vào thân phận hiện tại, hắn cũng có thể mặc sức hoành hành.

Bạch a di thực sự đã cho hắn một món quà lớn!

“Bí mật mang theo hàng lậu à.”

Từ Bắc Vọng nói đùa.

Mặc dù không biết rõ từ này, nhưng Bạch Nguyệt Quang vẫn hiểu đại khái ý tứ của hắn.

Nàng không phủ nhận: “Ta hy vọng hắn ta sẽ bị tiêu diệt.”

Từ Bắc Vọng gật đầu, đồng thời kết án tử hình cho con quỷ xui xẻo này.

Do sự hạn chế của các quy tắc ở Thiên đình, cường giả Cổ Thần trở lên không thể bước vào Linh giới. Hơn nữa nơi đó thuộc quyền quản lý của Thiên đình, kẻ nào ăn may đi vào được thì cũng sẽ bị đuổi cùng giết tận.

Về phần làm sao tìm được người này, đối với Bạch a di, người đã trải qua chín chín tám mốt kiếp luân hồi mà nói, nàng ta nhất định sẽ để lại dấu vết hồi sinh.

“Cầm lấy.” Bạch Nguyệt Quang lấy ra một mảnh lụa màu lam rồi ném về phía tên chó chế.

Từ Bắc Vọng nhận lấy, tò mò hỏi: “Tiền bối từng xếp hạng bao nhiêu trên bảng Vấn Đỉnh?”

Bạch a di đạt tới cảnh giới Tranh Độ một bước, hơn nữa còn sống qua hàng trăm vạn năm. Khi còn trẻ, nàng ta hẳn là rất huy hoàng, phong thái tuyệt luân.

Dường như bị chọc vào nơi nhạy cảm, đôi mắt phượng quyến rũ của Bạch Nguyệt Quang lóe lên một tia sát ý, hừ lạnh rồi nói: “Ba ngàn ba trăm mười một.”

Từ Bắc Vọng có chút kinh ngạc, hiển nhiên là bị dọa rồi.

Hơn ba ngàn? Vậy những người đứng trước nàng ấy, tu vi của bọn họ còn cao đến mức nào.

Quả nhiên là một vũ trụ ưu việt, con đường phía trước vẫn còn dài lắm.

Nhìn thấy vẻ mặt “nhưng chỉ có vậy” của hắn, Bạch Nguyệt Quang phản bác lại:

“Ta xuất phát từ tinh vực hạ đẳng, từng bước leo lên vị trí ngày hôm nay. Không giống như ngươi, người có địa vị tối cao vô thượng, muốn gì được đó.”

Nói xong, nàng không khỏi có chút hâm mộ, tên chó chết này thực sự là hình mẫu cho hàng trăm triệu tu sĩ.

Kẻ tầm thường xuất thân từ thế giới bị ruồng bỏ, nhưng lại trở thành một thiên kiêu chói mắt của Thần tộc Nhật Bất Lạc, lí lẽ nghịch thiên như thế này ở đâu ra chứ?

“Ta còn tưởng rằng ngài là một thiên kiêu rất tài giỏi chứ?”

Từ Bắc Vọng cười nói một câu, hắn đã nghe lão đại nói về tám mươi mốt kiếp luân hồi của Bạch Nguyệt Quang khi còn ở Cửu Châu. Tại thời điểm đó, hắn thực sự đã cảm thấy rung động không nói thành lời.

Bây giờ xem ra, cũng chỉ có như vậy.

Bạch Nguyệt Quang bày ra thần sắc lạnh lùng, hận không thể đặt hắn dưới mông.

“Đại ân này, ta không thể cảm tạ hết được.”

Giọng nói vừa dứt, nam tử áo trắng đứng trên đỉnh mây, bay về phía Kim Ô Thần Điểu đang lơ lửng trên không.

Ngoại trừ Linh giới, hàng ngàn tinh vực bị bỏ rơi đều không ngừng chuyển động, căn bản sẽ không cố định ở một vị trí nào cả.

Đây cũng là điều đáng tiếc, chỉ sợ hắn khó có thể trở về quê hương Cửu Châu. Nếu một ngày nào đó có thể trở về, bạn bè cũ có lẽ đã cỏ mọc xanh mộ.





Linh giới có chín ngàn đạo vực, diện tích rộng lớn vô biên, mỗi đạo vực lại cai quản hàng trăm thế giới bị bỏ rơi.

Hồn Thiên Cung là thế lực đứng đầu của đạo vực Thất Lê.

Núi non sương mù lượn lờ, một tia tiên hà (mây) bốc hơi.

Tại một tông môn toạ lạc ở nơi sâu thẳm, một nam tử mặc đạo bào tinh đấu đang ngồi khoanh chân, từng đạo tiên khí xoay vần trên đỉnh đầu, tựa như đang tẩm bổ cho thần hồn cùng ngũ tạng lục phủ của hắn ta.

“Tiên dược.”

Hắn lạnh lùng quát lên một tiếng.

Tức khắc, nhóm trưởng lão bên ngoài động phủ ném từng cây tiên dược vạn năm vào trong, đủ loại dị tượng huyền diệu xuất hiện xung quanh thân thể nam tử.

“Không hổ là tuổi trẻ, có sự tọa trấn của Tiểu Tuấn, Hồn Thiên Cung của chúng ta nhất định sẽ trở thành tông môn đứng đầu trong chín ngàn đạo vực.”

Một nữ trưởng lão mặc váy đuôi phượng, ánh mắt nhìn về phía nam tử mang theo một chút hâm mộ cùng nhớ nhung.

Các trưởng lão còn lại giống như ngắm nhìn một khối bảo ngọc, thẳng lưng quan sát hắn ta.

“Thế gian này, chỉ sợ không tìm thấy tu sĩ nào tốt hơn thiên phú của Tiểu Tuấn.”

“Hắn không chỉ có quét ngang thế hệ trẻ tuổi ở đạo vực Thất Lê, thậm chí còn là người đứng đầu trong số một trăm đạo vực gần đây, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nhân vật cấm kỵ.”

“Mới ba trăm tuổi đã là Thiên Tiên đỉnh phong, hắn thật làm ta thấy hổ thẹn.”

Trong cuộc thảo luận, một giọng nói hoảng hốt và khàn khàn vang lên: “Không tốt, thượng sứ xuất hiện tại Hồn Thiên cung, ra lệnh cho mọi người mau ra ngoài.”

Cái gì?

Các trưởng lão giật mình, có người giọng run run hỏi: “Các ngươi có chắc là khách nhân đến từ Tiên giới không?”

Các trưởng lão hoảng sợ, lập tức thi triển bí pháp tốc độ, vội vàng hóa thành một đạo cầu vồng, không một ai dám bỏ lơ tin tức vừa rồi.

Nữ trưởng lão mặc váy đuôi phượng nhìn nam tử trẻ tuổi, nhỏ giọng thúc giục: “Tuấn Nhi, theo sách cổ ghi lại, các thượng sứ đều là những kẻ tàn nhẫn thích giết chóc, ngươi không được đắc tội với hắn. Mau đi theo ta.”

Ai mà ngờ.

“Cuối cùng cũng đến rồi.”

Nam tử có tướng mạo sáng sủa chậm rãi đứng dậy, Tư Mã Tuấn bình tĩnh nói: “Kêu hắn lăn đến đây gặp ta.”

Xôn xao!

Nữ trưởng lão váy phượng sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp co rút lại to bằng ngân châm, nàng ta thật không thể tin được, thậm chí còn nghi ngờ Tuấn Nhi đã bị người khác chiếm lấy thân thể.

Bằng không, tại sao hắn lại kiêu ngạo như vậy?